Chương 67

Chu Bỉnh Vinh đứng cạnh xe cảnh sát gọi lớn: "A Hào, mau lên đi!"

A Hào quay lại nhìn thoáng qua, rồi vẫy tay chào Lâm Thư Nguyệt: "Tạm biệt chị!"

"Tạm biệt em." Lâm Thư Nguyệt mỉm cười, khẽ gật đầu.

Cậu thiếu niên bước nhanh vào màn mưa. Đi được vài bước, cậu đột ngột dừng lại, quay người, đứng thẳng lưng giữa cơn mưa nặng hạt và cúi mình thật sâu.

"Cảm ơn chị đã giữ lời hứa với em. Cảm ơn chị đã đến cứu em. Cảm ơn chị đã cứu tất cả chúng em."

Lâm Thư Nguyệt cố nén nước mắt chực trào, lặng lẽ dõi theo bóng cậu khuất dần trong xe cảnh sát.

Khi chiếc xe gào thét rời đi, cô không kiềm được mà ngồi xổm xuống, che mặt, khóc nức nở trong im lặng.

Một chiếc ô đột nhiên được che lên đầu cô từ lúc nào không hay. Lâm Thư Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, cố gắng bình tĩnh lại.

Hàng Gia Bạch đứng cách cô một khoảng ngắn, vững chãi như một cây tùng giữa cơn mưa. Một bên vai anh đã ướt đẫm nước, từng hạt mưa không ngừng gõ xuống mặt ô.

Trong ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn đường xa xa, bóng dáng anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Lâm Thư Nguyệt đứng dậy, lau nước mắt trên mặt, giọng mũi còn nghẹn ngào: "Cảm ơn anh."

Hàng Gia Bạch khẽ lắc đầu, giọng anh trong trẻo, trầm ấm: "Không cần cảm ơn. Phóng viên Lâm, tôi sẽ sắp xếp xe đưa cô về."

Cô gật đầu, không từ chối. Với nơi hẻo lánh thế này, trời lại đang mưa lớn, việc đi nhờ xe là lựa chọn tốt nhất.

"Cảm ơn anh."

Hàng Gia Bạch ra hiệu, một chiếc xe cảnh sát chạy đến. Trước khi lên xe, Lâm Thư Nguyệt quay lại nhìn toàn bộ ngôi trường, nơi chẳng khác nào địa ngục.

Những góc khuất đen tối của ngôi trường giờ đã được ánh đèn sáng trưng soi rọi. Cảnh sát đang lùng sục khắp nơi. Những nhân viên giáo dục và công nhân viên đều bị bắt giữ, xếp hàng cúi gằm trong văn phòng dưới tầng một.

Tất cả học sinh đã được đưa đi.

Ngồi trong xe cảnh sát, Lâm Thư Nguyệt cảm nhận sâu sắc rằng hành trình làm phóng viên của mình đã chính thức bắt đầu.

-

Xe cảnh sát dừng lại ở trung tâm thành phố. Lâm Thư Nguyệt đứng đó nhìn chiếc xe rời đi, quyết định không về nhà. Lúc này đã muộn, nếu trở về với đôi mắt đỏ hoe như vậy, chắc chắn sẽ làm người nhà lo lắng.

Cô tìm một khách sạn gần đó, thuê phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ đồ ngủ mang theo, ngả mình xuống chiếc giường êm ái. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu – giấc ngủ yên bình đầu tiên sau chuỗi ngày dài ác mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play