Chương 65

Hắn sợ hãi đến mức chỉ biết đạp chân loạn xạ, miệng ú ớ r*n rỉ cầu xin. Nhưng dù giãy giụa thế nào, hắn cũng không thoát khỏi chiếc giường mà chính hắn đã thiết kế.

Cô gái run đến nỗi mỗi khi máy tiến sát làn da của hắn, cô lại hoảng sợ giật lên. Thấy vậy, Tiêu Trường Hâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng được bao lâu, cô lại hạ máy xuống. Cứ như thế vài lần, cảm xúc của hắn dần chuyển từ hoảng loạn đến tạm thời yên tâm.

Không ai trách cô gái. Suy cho cùng, ai mà nhẫn tâm được như Tiêu Trường Hâm hay những huấn luyện viên kia?

A Hào bước tới, giọng trầm ổn: "Không sao đâu. Nếu không được, để tôi làm."

Cô gái nhìn A Hào, rồi lại quay sang Tiêu Trường Hâm. Cuối cùng, như gom hết mọi can đảm, cô cắn môi nói: "Để tôi thử lại!"

Lúc này đây, cô gái nhắm chặt mắt, cắn răng, dồn sức ép bàn ủi xuống. Tiếng vang chói tai vang lên: "Títttt! Xì xì xì!"

Bên ngoài, cơn gió lớn rít qua, thổi lá cây xào xạc khắp nơi.

Lâm Thư Nguyệt đứng bên cửa sổ, vừa nhìn trời, vừa nhìn đất, rồi lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

"Gió lớn thật, chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn rõ gì... Mình cũng chẳng biết chuyện gì cả."

Những đứa trẻ này vẫn chỉ là học sinh, là những đứa trẻ mà thôi. Hành vi của chúng có hơi quá khích thì sao chứ? Còn Tiêu Trường Hâm kia là người lớn, chẳng lẽ hắn lại hẹp hòi đến mức so đo với bọn trẻ?

Trong phòng, hành động phản kháng vẫn đang tiếp diễn đầy sôi nổi, thì gió bên ngoài đã ngừng thổi từ lúc nào, nhường chỗ cho cơn mưa nặng hạt rơi xuống. Tiếng mưa tí tách vang lên, hòa vào nền đất lạnh.

Tiếng còi xe cảnh sát bất chợt vang lên từ xa, xuyên qua lớp mưa mà truyền vào tai mọi người. Chỉ khoảng mười phút sau, Lâm Thư Nguyệt đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cầu thang.

Cô bước vào phòng, rút phích cắm điện, rồi nhẹ giọng nói với cả phòng học sinh: "Cảnh sát tới rồi."

Tất cả bọn trẻ quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ không tin.

Từ khi bước chân vào ngôi trường này, ngày nào chúng cũng mong mỏi có người tới giải cứu. Nhưng rồi ngày qua ngày, hy vọng cứ nhạt dần cho đến khi chẳng còn lại gì. Để rồi bây giờ, khi nghe câu "cảnh sát tới", bọn trẻ chỉ biết phản ứng bằng ánh mắt nghi ngờ.

Tuy nhiên, khi tiếng bước chân vang lên, các cảnh sát mặc đồng phục lần lượt bước vào căn phòng, theo sau họ là một người dẫn đầu – Hàng Gia Bạch.

Hắn quét mắt nhìn căn phòng đầy những thanh thiếu niên thương tích chồng chất, lòng nặng như có tảng đá đè lên. Trong góc, Tiêu Trường Hâm bị trói chặt trên giường, miệng ú ớ không ngừng. Một cảnh sát bước tới kiểm tra, xác nhận rằng tình trạng của hắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play