Đường Khê: Vị tiểu ca ca này… hình như mình đã gặp ở đâu rồi?!

Trong sân và ngoài cổng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí thoáng chốc trở nên yên lặng.

Ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn kỹ đôi mắt kia, trong đầu Đường Khê bỗng lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.

Khụ khụ… Không phải Đường Khê tùy tiện gọi ai cũng là “anh trai” đâu nhé.

Vị này chính là anh ruột của cô, là loại anh trai có quan hệ huyết thống thật sự.

Giới thiệu một chút: Đồng chí Đường Dương, hơn Đường Khê bảy tuổi, năm nay 25. 

Do chênh lệch tuổi tác nên trước đây cô và anh không mấy thân thiết. Huống chi, anh trai này chẳng khác gì phiên bản sao y của đồng chí Đường Tiền Tiến — từ tính cách đến ngoại hình đều giống mười phần mười.

“Đường Khê, nghe nói em xảy ra chuyện, ba bảo anh đến xem thế nào.” 

Đường Dương vừa mở miệng, khí chất quanh người lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đường Khê hoàn hồn, lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn.

“Anh, em không sao, chỉ là gặp chút chuyện nhỏ thôi. Sao anh lại có thời gian tới đây? Bộ đội không bận à?”

Dù sao cũng phải ứng phó qua ải trước mắt đã.

Vị anh trai này hai năm qua mới gặp một, hai lần, chắc sẽ không nhận ra cô là hàng giả đâu nhỉ?

Cô hơi chột dạ, len lén ngẩng đầu quan sát anh.

Đường Dương lập tức bắt gặp ánh mắt lén lút của em gái, anh bình thản liếc qua, trong lòng lại thấy buồn cười.

Lâu ngày không gặp, tính tình của con bé dường như trầm ổn hơn, nhưng vẫn có chút nhát gan. Mỗi lần thấy anh là y như chuột gặp mèo.

Chậc… anh trông đáng sợ vậy sao?

Nếu không sợ ảnh hưởng hình tượng, anh đã đưa tay sờ mặt mình từ lâu.

“Không sao là tốt rồi. Bên Cục Công an điều tra đến đâu rồi, có tin gì không? Còn nữa, khi nào em về Kinh Thị? Còn không bao lâu nữa là khai giảng, em lên lớp 12 rồi. Ở tuổi này, đừng nghĩ nhiều, học hành chăm chỉ mới là quan trọng.

Với thành tích của em, có thể đỗ một trường đại học tốt. Lúc đó muốn tìm bạn trai thế nào chẳng được? Mà nói thật, thằng nhóc nhà họ Tống thì có gì hay ho? Trắng trẻo sạch sẽ, trông còn như con gái. Chỉ mấy cô bé các em mới thích loại giọng nói ẻo lả như thế.”

“Ba mẹ cũng nhờ anh hỏi bao giờ em về, bà nội cũng hỏi. Em về nhớ báo trước để người ra ga đón, đi một mình trên đường không an toàn đâu.”

Bên tai toàn là giọng nói của ông anh này, mà giọng còn to nữa chứ. Nghe mãi đến mức tai Đường Khê cũng thấy ngứa.

Cái tính lải nhải này, quả nhiên là di truyền từ đồng chí Đường Tiền Tiến.

Cô biết nói gì đây?

Ngoan ngoãn nghe thôi, ai bảo cô là bé ngoan chứ.

Đường Khê nghiêm túc lắng nghe, khiến Đường Dương càng thấy lạ.

Lạ thật… Trước kia anh mới nói được vài câu là con bé đã kêu phiền rồi.

Sao hôm nay chịu đựng giỏi thế?

Không đúng, rất không đúng.

Nghĩ vậy, Đường Dương bắt đầu cẩn thận quan sát em gái.

Nhận ra ánh mắt của anh, trong lòng Đường Khê lập tức lộp bộp một tiếng.

Sao… sao vậy?

Chẳng lẽ bị phát hiện gì rồi?!

“Em không đúng lắm!” Đường Dương nói, ánh mắt tiếp tục dò xét.

Bị phát hiện thật sao?!

Trong lòng Đường Khê hoảng loạn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn, bình tĩnh như không.

Cô đã quyết rồi, chết cũng không thừa nhận! Dù sao thân thể này vẫn là của nguyên chủ, chỉ cần cô không nói, ai có thể bảo cô là giả?

Đúng vậy, Đường Khê là kiểu người vô lại như thế đấy.

Ngay khi Đường Khê định đánh chết không nhận, Đường Dương lại lên tiếng.

“Đường Khê…” Anh ngừng lại một chút, như đang suy nghĩ gì đó, rồi nói tiếp: “Em… có phải béo lên không?”

Béo?!

Không đâu… Nhưng lần sau vị ca ca này có thể nói bình thường được không, đừng doạ người như thế, hù chết người ta rồi.

Trong lòng thì càu nhàu, ngoài mặt cô vẫn giữ nụ cười ngọt ngào: “Có lẽ hơi hơi thôi, dạo này ăn uống tốt mà.”

Dạo này, Đường Quốc Trung thấy cô vất vả nên ngày nào cũng chăm ăn chăm uống. Có lẽ vì vậy mà so với trước, cô có thêm chút thịt.

Nhưng mà, cô xinh như vậy, có thêm chút thịt cũng vẫn đẹp thôi.

“Đúng là béo chút.” Đường Dương vừa nói vừa bất ngờ ra tay.

Véo~

Trên má truyền đến cảm giác mềm mềm, má thịt của cô bị nhéo một cái.

“Anh, anh làm gì thế!” Cô lập tức giơ tay “bốp” một cái gạt phăng bàn tay trên má mình, “Đừng có động tay động chân, em lớn rồi đó!”

“Được, được, lớn rồi thì anh vẫn là anh của em.” Đường Dương nói, rồi tiếp: “Vào trong nhà nói chuyện, chẳng lẽ cứ đứng ở cửa thế này?”

“Vậy vào đi. Anh ăn trưa chưa? Chưa thì lát nữa mình ra ngoài ăn, em mời.”

“Ha, em mời anh? Thôi, để anh mời. Anh có tiền trợ cấp.”

“Vậy cũng được, anh đúng là tốt nhất.”

“Biết anh tốt là được. Ấy chà, dạo này miệng em ngọt thật, biết nịnh anh rồi.”

Hai người vừa nói vừa đi vào sân, đóng cửa lại rồi vào kho hàng.

Do tối qua xảy ra chuyện, cái ghế duy nhất trong kho đã hỏng. 

Sáng nay Đường Quốc Trung mới mang ghế mới tới, không thì Đường Khê cũng chẳng có chỗ ngồi.

Nhưng một cái ghế thì không thể cho cả hai cùng ngồi.

Ánh mắt lướt qua chiếc ghế, Đường Khê do dự vài giây, rồi bước lên kéo ghế lại.

“Anh, anh ngồi đi.”

“Thôi, em ngồi đi, anh đứng cũng được.” Đường Dương là anh trai, vẫn rất quan tâm em gái. Anh đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi mới quay lại hỏi: “Đường Khê, em còn chưa nói, bao giờ về Kinh Thị?”

“Em chắc chắn sẽ về trước khi khai giảng, sẽ không làm chậm trễ việc học đâu.”

“Vậy thì tốt. Khi nào về thì nhớ gọi điện báo một tiếng. Đúng rồi, thằng nhóc nhà họ Tống không đi cùng em à?” 

Nhắc đến thằng nhóc họ Tống kia, giọng Đường Dương liền có chút không vui.

Như anh từng nói, Tống Triều Bắc lớn lên trắng trẻo, tuấn tú, từ nhỏ đã là “con nhà người ta” trong mắt mọi người. Có lẽ do khí trường không hợp, Đường Dương vốn đã chẳng ưa gì cậu ta.

Nghe anh trai nhắc đến nam chính, Đường Khê theo phản xạ lắc đầu, đáp:

“Không có đi chung. Người ta đã có cô gái mình thích rồi, em còn chạy theo làm gì?”

Mặt nóng dán mông lạnh, cô không làm được.

Huống hồ, tuy nam chính đẹp trai thật, nhưng Đường Khê chẳng có ý định gì.

Trên đời này trai đẹp thiếu gì, người ta không thích mình thì cô cũng chẳng việc gì phải phải tiếp tục thích người ta.

Nghe Đường Khê nói vậy, ánh mắt Đường Dương hơi ngạc nhiên.

Anh biết rõ em gái mình vốn rất chấp nhất với Tống Triều Bắc, từ nhỏ đã quấn lấy cậu ta. Những năm gần đây, khi em gái lớn hơn, sự dính lấy ấy lại càng rõ rệt.

Dù ở trong quân đội, Đường Dương vẫn nghe về chuyện của Tống Triều Bắc.

Ngay đầu năm nay, nghe nói cậu ta đã có người con gái mình thích, lại còn giấu kín, sợ Đường Khê gây khó dễ cho cô gái kia, nên anh ta đã dặn đám con cháu cùng thế hệ trong khu tập thể tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt Đường Khê.

Hừ, cứ làm như con gái nhà họ Đường thì chắc chắn sẽ gây chuyện không bằng.

Nói đâu xa, vừa nghỉ hè, Tống Triều Bắc đã nóng lòng đi gặp người trong lòng. Sau đó, Đường Dương lại nghe bảo em gái mình cũng chạy theo.

Còn chuyện phía sau thì thôi không nhắc, dù sao Đường Dương cũng tin chắc em gái mình sẽ không làm gì quá đáng.

Chỉ là anh không biết, nguyên chủ trước đây từng định giở trò gạo nấu thành cơm.

May là lần này Đường Khê đến sớm hơn, nếu không hậu quả chắc chẳng dễ giải quyết.

Chuyện lần trước, sau khi chuẩn bị loại thuốc đó, Đường Khê còn cố tình tìm Lý Mai Hoa, nhận thuốc xong lại kín miệng bịt tin, cuối cùng cô đã ném thẳng xuống hố xí.

“Em có thể nào bớt dại dột không? Người ta không thích em, tuổi còn nhỏ hiểu được gì, chỉ là chút tò mò tuổi mới lớn thôi.”

“Trước khi anh đi, ba mẹ đã dặn rồi, em không được làm chuyện ngu ngốc nữa. Chỉ là một thằng họ Tống thôi mà, bỏ qua đi. Sau này đàn ông còn nhiều, mình từ từ chọn.”

“Em có nghe anh nói không? Phải nhớ kỹ đấy!”

Tính lải nhải của đồng chí Đường Dương lại nổi lên, nói mãi một hồi, đến khi thấy gương mặt nghiêm túc gật đầu của Đường Khê mới chịu buông tha.

Đường Khê ngoan ngoãn nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Ngẩng đầu thấy em gái làm bộ ngoan hiền, lời răn dạy còn dang dở trong miệng Đường Dương bỗng nghẹn lại.
Thôi được, coi như nó biết sai rồi.

“Đúng rồi, em ở đây làm gì? Giúp Quốc Trung trông kho hả? Vừa rồi anh qua nhà nó mới biết em ở đây.”

Đường Khê liền đáp:

“Em đang kiếm tiền đây. Hàng của anh họ gặp trục trặc, em phụ sửa một chút.”

“Em còn biết làm chuyện này à?” Đường Dương đầy vẻ nghi ngờ.

Nghe vậy, tính khí của Đường Khê lập tức bùng lên.
Gì đây? Nghi ngờ hay coi thường em?

“Đương nhiên là biết.” Cô khẳng định chắc nịch.

“Em học được từ bao giờ vậy?”

“Tự học chứ sao. Không được à?” Cô hỏi ngược.

“Được, được, được. Từ nhỏ em đã thông minh rồi, học cái này cũng không khó. Nhưng trọng tâm vẫn phải đặt vào việc học, đừng chậm trễ chính sự.”

Đường Dương biết em gái thông minh hơn hẳn mình, nghĩ đến đây lại thấy chua chát.

Cùng một cha mẹ sinh ra, sao đầu óc Đường Khê lại nhanh nhạy thế, còn anh thì chẳng được bao nhiêu.

Nhiều lúc Đường Dương còn nghi ngờ mình là… con nhặt về.

Hồi tiểu học, Đường Khê toàn 100 điểm, còn anh thì 40.
Lên cấp hai, Đường Khê luôn nằm trong top 10, còn anh thì không đâu vào đâu.

Lên cấp ba, cô vẫn giữ vị trí top 50 toàn khối, còn anh… thật sự không theo nổi con đường học tập, may mà được tuyển đặc cách vào quân đội.

Người so với người, tức chết mà.

Hai anh em nói chuyện một lúc, Đường Khê tiếp tục làm việc, còn Đường Dương thì đứng xem.

Nhìn động tác thành thạo của em gái, Đường Dương càng thấy Đường Khê đã khác trước rất nhiều, hơn nữa trông rất chuyên nghiệp.

Khoảng 11 giờ, Đường Quốc Trung tới.

Sáng nay anh ấy bận xử lý chuyện tối qua, vừa rảnh liền nghe tin Đường Dương tới nên vội vàng chạy ra kho hàng.

Đây là lần đầu Đường Quốc Trung và Đường Dương gặp nhau. Nhà này ở thành phố C, nhà kia ở Kinh Thị, cách nhau xa, muốn gặp cũng khó.

Đàn ông nhà họ Đường đều có nét giống nhau: ngũ quan cứng cáp, da ngăm khỏe mạnh. 

So với Đường Quốc Trung, Đường Dương ở trong quân đội hai năm nên khí thế sắc bén hơn nhiều.

Đường Dương lớn hơn Đường Quốc Trung một tuổi, nên vừa gặp đã gọi thẳng tên.

“Anh.” Đường Quốc Trung cũng chẳng ngại, trực tiếp chào.

Đường Khê vẫn mải làm việc, hai người đàn ông ra ngoài nói chuyện.

“Dạo này làm phiền bác cả và bác gái chăm sóc Khê Khê. Mấy hôm nay tôi có việc ở thành phố bên, tối qua nhận được điện thoại của ba, không yên tâm nên ghé qua xem.”

“Không phiền gì đâu, ba mẹ em rất quý Khê Khê. Con bé ngoan ngoãn, cả nhà đều thích.”

Lời này của Đường Quốc Trung hoàn toàn thật lòng. Ban đầu khi Đường Khê tới, anh cũng không nói gì nhiều, nhưng bây giờ ai nấy đều quý mến cô.

Chưa kể lần trước giúp sửa máy cho xưởng, giờ lại giúp sửa radio, Đường Quốc Trung sắp coi cô như báu vật.

Hai người nói chuyện rồi nhắc đến chuyện tối qua.

Sáng nay Đường Quốc Trung đã chạy khắp nơi, phía cảnh sát cho biết vẫn đang điều tra, bước đầu nhận định mục tiêu là anh.

Nghĩ cũng hợp lý, Đường Khê không phải người địa phương, lại chưa đắc tội với ai ở đây, nên khả năng lớn là do có kẻ ganh ghét lô hàng của Đường Quốc Trung.

Quả thật, lòng người là thứ khó đoán nhất trên đời.
Người ngày thường cười nói với anh, khi thấy anh làm ăn tốt lại sinh lòng đố kỵ.

Nghe xong, Đường Dương vẫn thấy có gì đó không ổn. Cụ thể sai ở đâu thì chưa rõ, nhưng anh định sẽ tự đến đồn cảnh sát hỏi thẳng.

Khoảng nửa tiếng sau, Đường Khê kết thúc công việc.

Cô đứng dậy, vừa bước ra vừa xoa cổ mỏi.

“Anh, anh họ, em xong rồi. Mình ra ngoài ăn trưa nhé.”

Nghe tiếng cô, hai người quay lại nhìn, cùng gật đầu.

Đi bộ hơn hai mươi phút, ba người tìm được một quán ăn.

Vừa vào cửa, họ đã thấy người quen.

Cả Đường Quốc Trung và Đường Dương cùng nghĩ đến một câu — oan gia ngõ hẹp.

Hai người theo phản xạ nhìn sang Đường Khê để xem phản ứng của cô.

Bị ánh mắt họ nhìn, Đường Khê ngơ ngác quay lại:

“Hả? Nhìn em làm gì?”

Chẳng phải chỉ là gặp nam nữ chính thôi sao, có gì to tát đâu.

Thành phố C nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, gặp nhau cũng bình thường.

“Nhìn em làm gì? Tìm chỗ ngồi đi chứ?” Đường Khê phá tan bầu không khí im lặng.

Thấy cô bình thản như vậy, Đường Dương thở phào, Đường Quốc Trung cũng nhìn cô thêm một cái.

Tê, con bé này nói không thích là thật sự không thích!

“Đúng đúng, tìm chỗ ngồi.” Đường Quốc Trung phụ họa.

Ba người ngồi xuống, gọi món.

Bên kia, cách không xa, một bàn khác cũng chú ý đến họ.

“Phương Hoa, kia chẳng phải Đường Khê sao?”

Người lên tiếng là Liêu Mỹ Lam — người từng bị Đường Khê chọc tức đến ám ảnh.

Nhìn thấy Đường Khê, Liêu Mỹ Lam là người nhận ra đầu tiên, vì ấn tượng lần trước quá sâu. 

Thêm vào đó, việc bị chọc giận mà thua khiến cô ta vẫn hậm hực.

Bàn bên kia ngoài Liêu Mỹ Lam còn có Mạnh Phương Hoa, Tống Triều Bắc và Mạnh Thành Hoa — anh trai của Mạnh Phương Hoa.

Khi thấy Đường Khê, Mạnh Phương Hoa theo phản xạ quay sang quan sát sắc mặt Tống Triều Bắc.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra anh không thích Đường Khê thật.

Quả nhiên, anh không phải loại đàn ông chỉ nhìn mặt mà thích. 

Mạnh Phương Hoa tự nhận mình không thua kém ai, bạn học thường khen cô như hoa lan thanh nhã, tỏa mùi hương dịu nhẹ.

Thế nhưng, từ khi gặp Đường Khê, cô ta lại thấy mình kém tự tin.

Nếu cô là hoa lan nhã nhặn, thì Đường Khê chính là đóa mẫu đơn diễm lệ. 

Ngũ quan tinh xảo, sắc đẹp rực rỡ nhưng lại pha nét ngoan hiền vô tội, tạo nên cảm giác mâu thuẫn mà vẫn khiến người ta không tự giác bị thu hút.

Điều Mạnh Phương Hoa lo lắng chính là… hắn cũng sẽ bị hấp dẫn sao?

Cho dù hiện tại chưa có, nhưng tương lai thì sao, liệu có thể bị hấp dẫn hay không?

Hôm nay Mạnh Phương Hoa cố ý làm mai cho anh trai Mạnh Thành Hoa và cô bạn thân Liêu Mỹ Lam. 

Anh trai cô ta năm nay đã hai mươi tuổi, Mỹ Lam lại là bạn tốt của cô ta, tuy không học hết cấp ba nhưng điều kiện các mặt đều không tệ, hai người xem ra cũng khá xứng đôi.

Chỉ là cô ta không ngờ mới ăn bữa cơm đã gặp được Đường Khê.

Tống Triều Bắc bên kia cũng nhìn thấy Đường Khê, mày kiếm khẽ nhíu, suy nghĩ một lát rồi mở miệng:

“Tôi gặp một người bạn, qua chào hỏi một tiếng, lát nữa sẽ quay lại.”

Nói xong, Tống Triều Bắc đứng dậy, đi về phía bàn của Đường Khê.

Tống Triều Bắc vừa động, Đường Dương đã phát hiện. Khi thấy đối phương đang đi về phía mình, sắc mặt anh nghiêm túc hẳn lên.

Bên cạnh, Đường Khê nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh trai liền không tự chủ liên tưởng đến một meme… Anh đừng có lại đây nha!!!

Meme đó quả là hợp với vẻ mặt kháng cự của đồng chí Đường Dương lúc này.

“Phụt… ha ha ha.”

Khóe môi khẽ cong, đôi mắt xinh đẹp của Đường Khê ẩn chứa nụ cười rực rỡ.

Đường Khê vốn xinh đẹp, làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, khi cười còn hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào khiến ai nhìn cũng khó rời mắt.

Vừa khéo lúc đó, Tống Triều Bắc trông thấy lúm đồng tiền trên mặt Đường Khê, bước chân khẽ khựng lại, vô thức nhìn cô thêm một cái.

Chỉ là một cái liếc, nhưng vẫn bị Đường Dương phát hiện, lập tức cảnh giác.

Chỉ vài bước ngắn ngủi, Tống Triều Bắc đã tới trước bàn Đường Dương.

Trên mặt mang nụ cười ôn hòa lễ độ, hắn chào hỏi:

“Đường đại ca.”

“Ừ, thật khéo, gặp được cậu ở đây.” Đường Dương gật đầu đáp.

“Đường đại ca tới thăm Khê Khê à?” Tống Triều Bắc nhận ra Đường Dương không muốn nhiều lời, nên chỉ khách sáo một câu rồi định rời đi.

“Đúng vậy, Khê Khê còn nhỏ, thời gian qua đã làm phiền cậu.” 

Đường Dương lễ phép nói, sau đó quay sang nhìn Đường Khê: “Khê Khê, xin lỗi người ta đi.”

Đường Khê đang ăn vui vẻ bỗng bị gọi, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Tống Triều Bắc.

Bất ngờ chạm phải ánh mắt ấy, đôi mắt như mang ánh sáng lưu ly khiến Tống Triều Bắc sững người.

Dựa vào sự hiểu biết của hắn, Đường Khê chắc sẽ không dễ dàng xin lỗi.

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn quá rõ tính cô, kiêu ngạo, bướng bỉnh, không chịu nhận sai.

“Xin lỗi.”

Giọng nói mềm mại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. 

Ngẩng đầu, Tống Triều Bắc hơi ngạc nhiên khi thấy cô nhận lỗi dễ dàng như vậy, lại còn trông rất ngoan ngoãn.

Nhìn dáng vẻ này, lòng hắn bỗng mềm lại, chuyện trước đây cũng không còn để bụng.

Dù sao… cô vẫn là cô em gái nhỏ.

Đường Khê thì không biết trong thời gian ngắn ngủi này nam chính đã nghĩ nhiều như vậy. Thấy hắn nhìn mình, cô nghi ngờ mình xin lỗi quá qua loa.

Cắn môi, Đường Khê lại nói thêm: “Hôm trước là em sai, thật xin lỗi.”

Thế này chắc đủ rồi chứ?

Tống Triều Bắc như hiểu được ý cô, lập tức đáp:

“Không sao, em còn nhỏ, chúng ta cùng lớn lên, anh cũng xem như là anh trai của em.”

Đường Khê thầm nghĩ: Ai cần làm em gái anh chứ?

Cơm thì ăn đi, nói mấy câu thừa làm gì.

Cô cúi đầu, không định tiếp tục nói chuyện với nam chính.

“Đó là bạn của cậu đúng không? Nhìn bên này mấy lần rồi. Mau qua đó đi, lúc khác chúng ta lại ăn cơm.”

Đường Dương nhắc khéo.

Cái “lúc khác” này… ý là không bao giờ hẹn.

Trong mắt Đường Dương, tốt nhất Đường Khê và Tống Triều Bắc nên ít qua lại, ai biết ngày nào đó nhìn nhau nhiều quá lại nảy sinh tình cũ.

Dù sao, việc gậy trúc đánh uyên ương này, anh ấy đã quyết.

“Được, vậy em qua đó, hôm khác lại ăn cơm.”

Tống Triều Bắc vừa dứt lời, anh em nhà họ Đường đã đồng thanh đáp trong lòng.

Đường Dương: Không đời nào!

Đường Khê: Thôi khỏi, không hẹn ngày gặp lại.

Người cuối cùng cũng rời đi, ba người mới thấy thoải mái hơn. Đường Quốc Trung chọn một chủ đề mới, cả nhóm tiếp tục trò chuyện.

Nói rồi lại nhắc đến chuyện Đường Khê sửa máy radio.

Nhắc đến việc này, Đường Quốc Trung không ngớt lời cảm kích, ba ngày ba đêm cũng không nói hết được.

“Anh không biết đâu, trước đây Khê Khê còn giúp anh cả em ở xưởng sửa một cái máy, ông Vương kỹ sư ở thành phố lớn cũng khen Khê Khê lắm. Anh cả em nói ông ấy còn hẹn sẽ liên lạc với Khê Khê sau này.”

“Còn cái máy radio này, may mà có Khê Khê, nếu không em toi đời rồi.”

“Đừng khen nhiều quá, nó còn nhỏ, khen nhiều sợ bay mất.” 

Đường Dương ngoài miệng khiêm tốn, nhưng sắc mặt lại không giấu được sự đắc ý.

“Anh nghe nói chú cho nó tiền công?”

“À, đúng.”

“Bao nhiêu vậy?”

“Hả?” Đường Quốc Trung hơi ngơ.

Thấy em họ chưa hiểu, Đường Dương uyển chuyển nói:

“Quốc Trung à, vừa rồi anh thấy em gái anh làm việc này rất vất vả. Từ nhỏ đến giờ chúng tôi đều thương nó, không để làm việc nặng, chú là người hiểu chuyện, biết cách đối xử.”

Nghe vậy, Đường Quốc Trung hiểu ý, hỏi xem cho bao nhiêu, và ngầm nhắc là đừng ít quá.

“Em không bao giờ bạc đãi Khê Khê đâu.”

“Thế rốt cuộc là bao nhiêu?” Đường Dương hạ giọng hỏi.

Đường Quốc Trung giơ một ngón tay, cũng hạ giọng thần bí:

“Con số này.”

“Một trăm?” Đường Dương nghĩ vậy cũng được, gần bằng trợ cấp một tháng của anh ấy trong quân đội.

Nhưng Đường Quốc Trung lại lắc đầu.

“Vậy… một ngàn?” Anh thấy mình nghĩ hơi táo bạo rồi. Một ngàn, ai lại trả lương cao thế chứ?

“Anh, gan lớn lên lên, thêm một số 0 nữa mới đúng.” Đường Khê xen vào.

“Phụt—”

Đường Dương sặc nước phun hết vào Đường Quốc Trung, vừa ho vừa lấy khăn giấy đưa cho em họ:

“Cậu điên rồi à, cho em gái tôi nhiều thế?”

Thấy cảnh đó, Đường Khê không nhịn được bật cười.

Đường Quốc Trung lau nước, bất lực nói:

“Không điên, đúng là con số này.”

“Một… một vạn?!” Đường Dương trố mắt.

Đường Khê bình thản đáp:

“Sáu phần là hoa hồng, vậy cũng không nhiều.”

Không nhiều?! Đường Dương nghĩ, một vạn là bao nhiêu tháng trợ cấp của anh đây?

Tính toán một lúc, anh nhận ra — Đường Khê chỉ nửa tháng đã kiếm gần 6 năm lương của mình.

Nghe tiếp câu chuyện, từ vụ cá cược kiếm hai trăm một giờ, đến việc tối qua cô đụng bọn cướp, suýt nữa tiễn chúng đi gặp tổ tiên, Đường Dương đã sốc hoàn toàn.

Em gái nhà mình trưởng thành rồi!

Không chỉ biết bảo vệ bản thân mà còn biết tự kiếm tiền tiêu.

Nhưng càng nghe, anh càng cảm thấy so với cô, mình đúng là… kém.

“Khê Khê, sao em biết anh nói đúng số?” Đường Quốc Trung tò mò.

“Đơn giản thôi, tính toán ra là được mà.”

Với cô, đây là phép tính cơ bản nhất.

Hơn nữa, trông cô giống kiểu ngốc bạch ngọt sao?

Đời trước, thầy cô từng nói, nếu không vào phòng thí nghiệm, cô chắc chắn có thể đánh chiếm một phần thương trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play