Cách đó không xa, bàn của nhóm Mạnh Phương Hoa bỗng chốc có chút không khí kỳ lạ.
Tuy cách một khoảng, nghe không rõ Đường Khê và nhóm cô ấy đang nói gì, nhưng so ra, không khí bên bàn kia lại nhẹ nhàng và thoải mái hơn nhiều.
Bên bàn này, Mạnh Phương Hoa thỉnh thoảng thất thần, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Tống Triều Bắc.
Mạnh Thành Hoa bề ngoài tỏ ra điềm tĩnh, nhưng thực tế đã lén liếc nhìn Đường Khê không ít lần.
Liêu Mỹ Lam thì ngược lại, dáng vẻ bình thường nhất, gương mặt ửng hồng, e thẹn nhìn Mạnh Thành Hoa, toát ra vẻ ngượng ngùng.
Còn Tống Triều Bắc thì vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Nghĩ đến thái độ của Đường Khê dành cho mình vừa rồi, trong lòng hắn không khỏi dâng lên chút mất mát.
Hắn vẫn nhớ hồi nhỏ, Đường Khê luôn lon ton đi theo sau mình, miệng gọi “Tống ca ca” ngọt lịm.
Nhưng lớn lên, cô thay đổi. Hắn hiểu tâm ý của Đường Khê, chỉ là hắn luôn xem cô như em gái, chưa từng có suy nghĩ khác.
Cho đến một lần, hắn vô tình đến thành phố C và gặp Phương Hoa. Cô gái ấy khác hẳn tất cả những người con gái từng tiếp xúc với hắn: kiên cường, chín chắn, có chính kiến, không ngại khổ, chẳng sợ mệt.
Chính sự khác biệt ấy đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của hắn.
Hắn biết mình có tình cảm với Phương Hoa, nhưng vì nghĩ cô ta còn nhỏ nên hắn sẵn sàng chờ đợi.
Bất giác thở dài một tiếng, trong lòng Tống Triều Bắc thoáng dâng lên cảm giác xót xa.
Bên cạnh, nghe thấy tiếng thở dài này, lòng Mạnh Phương Hoa lại càng thêm bất an.
Nửa giờ sau, nhóm Đường Khê ăn xong, ba người đứng dậy tính tiền rời đi. Trước khi đi, Đường Dương liếc nhìn Tống Triều Bắc một cái, gật đầu chào rồi mới bước ra.
Riêng Đường Khê thì chẳng buồn nhìn sang bàn bên kia.
Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Chờ lô hàng này bán xong, cô sẽ có được khoản tiết kiệm kha khá, rồi trở thành một bạch phú mỹ giàu nứt đố đổ vách.
Hắc hắc hắc… nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
Buổi chiều, Đường Khê trở lại kho hàng tiếp tục làm việc. Đường Quốc Trung và Đường Dương thì đến cục cảnh sát tìm hiểu thêm về vụ án.
Đến nơi, Đường Dương hỏi thăm tình hình rồi cùng cảnh sát rồi đến bệnh viện thẩm vấn tên cướp tối qua.
Đừng nhìn bình thường Đường Dương hay lắm lời, lúc giải quyết việc nghiêm túc lại rất nghiên túc, chỉ cần trầm mặt xuống là đủ khiến người ta e ngại.
Có anh hỗ trợ, tên cướp nhanh chóng chịu mở miệng.
Từ lời khai của hắn ta, Đường Dương biết được kẻ đứng sau chính là… Vượng Phát.
Vốn dĩ hắn đã là nghi phạm, nên khi tên cướp vừa khai, cảnh sát đã lập tức bắt giữ.
Mọi việc diễn ra thuận lợi bất ngờ. Vượng Phát không hề quanh co, thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội.
Chiều tối, Đường Quốc Trung và Đường Dương quay lại kho đón Đường Khê.
Trên đường, Đường Quốc Trung kể lại diễn biến:
“Sự việc là như vậy, bên Vượng Phát đã nhận tội. Còn xử thế nào thì phải chờ phán quyết. Khê Khê, thật xin lỗi, vốn là hắn nhắm vào lô hàng của anh, nên mới liên lụy em.”
“Em đã bảo không sao mà, chẳng phải em vẫn bình an đây sao.”
Đường Khê trả lời qua loa, trong lòng lại đang suy nghĩ.
Nhìn sắc mặt cô, Đường Dương và Đường Quốc Trung liếc nhau.
“Khê Khê, em đang nghĩ gì vậy?” Đường Dương hỏi.
Đường Khê cau mày, ngẩng đầu nói chậm rãi:
“Em thấy… có gì đó không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?” Đường Quốc Trung vội hỏi.
“Chỗ nào cũng thấy lạ. Hai người nghĩ mà xem, nếu hắn chỉ thèm lô hàng, thì cần gì phải giết người?”
“Đổi góc nhìn khác, thời điểm ra tay lại quá chính xác, nắm rõ lịch trình của chúng ta, thậm chí còn cho người chặn đường anh họ, rồi dụ Tiểu Trương đi chỗ khác. Kết quả là trong kho chỉ còn mình em — một cô gái tay trói gà không chặt.”
“Cách bố trí này quá tinh vi. Cảm giác… không giống nhắm vào hàng, mà như nhắm thẳng vào mạng của em.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Đường Dương và Đường Quốc Trung lập tức trầm xuống.
Đường Khê tiếp tục phân tích:
“Nếu chỉ muốn cướp hàng, còn có cách dễ hơn — không cần giết người, chỉ cần đốt kho.”
“Em thường 10 giờ là rời đi. Nếu đợi em đi rồi mới hành động, sẽ càng kín kẽ, ít để lại chứng cứ.”
“Quan trọng là, giết người phóng hỏa và chỉ phóng hỏa, mức độ xử phạt khác nhau một trời một vực. Đốt hàng không để lại chứng cứ, dễ thoát hơn nhiều.”
“Vậy tại sao lại chọn đúng lúc em còn ở kho để ra tay?”
Nghe vậy, Đường Dương siết chặt môi, trầm giọng:
“Hai người về trước đi, tôi phải quay lại cục cảnh sát thẩm vấn Vượng Phát lần nữa.”
Nói rồi, anh lập tức quay đi.
Nhìn theo bóng anh trai xa dần, Đường Khê định về nhà nghỉ ngơi, nhưng vừa bước được mấy bước, ý nghĩ nào đó bỗng lóe lên, cô khựng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Đường Quốc Trung hỏi.
“Không đúng. Chúng ta cũng phải đến cục cảnh sát.”
Giọng cô nghiêm túc.
Tuy không hiểu, nhưng Đường Quốc Trung vẫn đi cùng.
Sau 30 phút thì họ cũng đến nơi. Nhờ mấy ngày qua thường xuyên đến, Đường Quốc Trung đã quen mặt với cảnh sát ở đây.
“Anh Đường lại đến à? Vụ của anh chắc sắp xong, mai kia chúng tôi sẽ thông báo anh đến làm thủ tục tiếp theo.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn đồng chí cảnh sát.”
Trong lúc hai bên trò chuyện, Đường Khê quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Đường Dương.
“Đồng chí cảnh sát, anh tôi — Đường Dương có đến đây không? Giờ anh ấy ở đâu?” Cô hỏi.
Người cảnh sát trẻ hơi ngẩn ra, rồi đáp:
“Cậu nói anh Đường Dương là quân nhân ấy à? Anh ấy vừa vào phòng thẩm vấn, chắc phải chờ một lúc…”
Chưa nói xong, anh ta đã thấy Đường Dương và đồng đội vội vàng bước ra, sắc mặt căng thẳng.
Đường Dương vừa ra đã thấy Đường Khê. Nói mấy câu với đồng đội xong, anh liền tiến lại.
“Sao em lại đến? Không phải bảo về trước rồi sao?” Anh nghiêm giọng.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Đường Khê hỏi ngược.
Nhìn thẳng cô một lúc, Đường Dương hỏi:
“Em biết rồi à?”
“Chiều nay mọi việc thuận lợi quá mức bất thường. Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Dương trầm mặc, rồi nói:
“Chưa tiện nói. Vụ này liên lụy lớn, em và Quốc Trung về trước, đừng xen vào.”
Thấy anh nói vậy, Đường Khê biết có hỏi nữa cũng chẳng được gì, đành gật đầu.
Nhưng sự thật là, hơn mười phút trước, Vượng Phát đã chết.
Ngay trong lúc thẩm vấn, dưới mắt bọn họ, hắn trúng độc chết tại chỗ.
Hắn vừa chết, vụ việc lập tức trở nên nghiêm trọng. Một vụ phóng hỏa thông thường giờ có thể lôi kéo cả quân đội vào cuộc.
Ai có thể đưa thuốc độc vào cục cảnh sát? Ai có thể khiến hắn cam tâm nuốt vào mà không hé răng? Trong bóng tối rốt cuộc là ai đang ẩn nấp?
Đường Dương biết chắc mục tiêu không phải lô hàng, mà chính là… Đường Khê.
Về đến nhà, Đường Khê không ngủ. Dưới ánh đèn, cô ngồi bên mép giường, cầm bút ghi chép lại tất cả các manh mối.
Từ vụ tối qua đến những gì điều tra hôm nay, mọi thứ đều chỉ về một điểm, mục tiêu là cô.
Vượng Phát đã chết, tên cướp chỉ là quân cờ thí để che mắt.
Người tiếp xúc của cô từ khi đến thế giới này chỉ gồm dân trong thôn, người ở xưởng cơ khí, gia đình Đường Quốc Trung, Vượng Phát và Tiểu Trương.
Loại bỏ dân làng vì quen biết lâu năm. Vượng Phát đã chết. Chỉ còn lại Tiểu Trương và… xưởng cơ khí.
Nhưng cô chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao lại đáng để kẻ đứng sau hao tâm tổn trí đến vậy?
Dù sao, theo cái chết của Vượng Phát, gần như toàn bộ manh mối đã đứt. Nhưng cô tin, sẽ còn lần thứ hai.
Tướng đến thì đánh, nước lên thì đắp nền, mặc kệ kẻ đó là ai.
Cô chắc chắn sẽ tìm ra.