Tần Mạn Ca không ngờ tới, tiểu muội muội từ nhỏ lớn lên với mình, lại là người có tâm địa như vậy.
Nàng tức giận nắm chặt tay Tần Mạn Kiều, cẩn thận bảo vệ muội ấy ở phía sau.
Mà Trương Hoa Hạo đứng trước Tần Mạn Ca, cũng đi tới phía trước một bước, đứng chỗ bậc thang, ngôn từ sắc bén hỏi ngược lại, “Nếu đã có tâm hối cải, sao còn chạy tới trước cửa Trương gia ta như vậy làm gì?”
Tần Nguyệt Hề khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn Trương Hoa Hạo, hai tay âm thầm siết chặt quần áo nói, “Đại biểu ca…”
“Ngươi là dưỡng nữ của Tần gia, phụ thân ngươi cứu dượng ta Bình Xương Hầu, không phải cứu phụ thân ta, trên người ngươi không có huyết mạch Trương gia ta, không cần gọi ta đại biểu ca.”
Cổ họng Tần Nguyệt Hề cứng lại, hoàn toàn không ngờ tới Trương Hoa Hạo sẽ không để ý đến mặt mũi của mình như vậy.
Nàng ta uất ức thấp giọng nói, “Xem ra Lục muội muội vẫn còn không chịu tha thứ cho ta, Lục muội….”
“Cả nhà Tần gia ta trung liệt, nữ Tần gia cho dù có bị đánh chết cũng sẽ không làm ra chuyện chạy đi câu dẫn thân vương hoàng thất, mà ngươi lại tự mình ám độ trần thương cùng Thần Vương, mang thai cốt nhục của Thần Vương, thế mà lại còn nói xấu Kiều Kiều có qua lại với Thần Vương.”
“Sao ngươi còn có gan chạy tới Trương gia cầu muội muội Kiều Kiều của ta tha thứ? Nếu như Kiều Kiều thật sự tha thứ cho ngươi, ngươi còn có mặt mũi thản nhiên tiếp nhận sự tha thứ của muội ấy hay sao?” Không chờ Tần Nguyệt Hề nói hết lời, Tần Mạn Ca đã giọng đầy buồn bực, từng lười sắc bén như đao hỏi lại.
Mà Tần Mạn Kiều được Trương Hoa Hạo và Tần Mạn Ca giữ gìn, khiến trong lòng nàng ấm lên, đáy mắt nổi lên một vòng đỏ ửng.
Tần Nguyệt Hề tức thì bị những lời này của Tần Mạn Ca làm cho á khẩu không trả lời được.
Bách tính vây xem ở cửa, liền bừng tỉnh đại ngộ.
Kinh Thành cách Hà Châu chừng bốn, năm ngày đi đường, những ngày này, chuyện phong ba của vị hôn thê Thái Tử với Thần Vương, có thể nói là làm dư luận xôn xao.
Dân chung bốn châu năm trấn xung quanh, kiểu gì cũng sẽ nghe được một chút phong thanh.
Bây giờ nghe được Tần Mạn Ca chỉ rõ “tội lỗi” của Tần Nguyệt Hề, mọi người mới ý thức được, hóa ra nhân vật chính trong câu chuyện truyền tới từ Kinh Thành, lại chính là người trước mắt.
Tần Nguyệt Hề thấy mọi người chỉ trỏ, vừa xấu hổ lại không cam lòng: “Trưởng tỷ, ta….”
“Ngươi cũng đừng có gọi ta là trưởng tỷ, ta đã nói qua, nữ Tần gia không làm ra được loại chuyện câu dẫn thân vương hoàng thất, muội muội của ta chỉ có duy nhất một mình Kiều Kiều.” Tần Mạn Ca lần nữa đánh gãy lời kêu gọi của Tần Nguyệt Hề.
Nàng chỉ cảm thấy chán ghét và ác tâm.
Tần Nguyệt Hề bật khóc, nức nở nói không thành lời, “Muội không có ý gì khác, thật sự không có ác ý, chỉ là nghĩ….”
Nàng ta nức nở vài tiếng, lúc sau mới nói, “Muội chỉ hy vọng nương và Lục muội muội có thể sớm ngày trở về Hầu phủ, một mình cha ở trong nhà, chờ các người, chỉ cần thấy được các người trở về, trong lòng ta mới dễ chịu một chút.”
Đôi mắt Tần Mạn Kiều lạnh lẽo, rút tay ra khỏi tay Tần Mạn Ca, tiến lên phía trước một bước.
“Tần Nguyệt Hề, ngươi quay đầu nhìn lại dân chúng phía sau mình đi.:
Tần Nguyệt Hề sững ra, không hiểu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phía sau Tần Mạn Kiều, lại theo bản năng quay đầu nhìn ra sau lưng mình.
Bên trong nhóm người này, có không ít lưu dân tới từ Từ Thành.
Ánh mắt của bọn họ, nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay tỳ nữ Trương gia, chỉ đang chờ mòng lúc nào Tần Nguyệt Hề mới rời đi, Trương gia chia ăn cho bọn họ.
Bên trong những dân tị nạn này, có già yếu, có trẻ em phụ nữ, em bé sơ sinh.
Bọn họ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng lại bởi vì lưu lạc sang nơi đất khách mà cẩn thận từng li từng tí.
Mà Tần Nguyệt Hề thì sao, dây dưa ở đây diễn một bộ phim truyền hình, để cho những người này làm khán giả của nàng ta.
Đến cùng là còn muốn mặt mũi hay không.
Tần Nguyệt Hề nhìn sau lưng, hoàn toàn không có hiểu rõ ý tứ của Tần Mạn Kiều.
Lúc này, Tần Mạn Kiều từ bậc thang bước xuống, âm thanh vang dội, “Trương gia chuẩn bị dựng đàn phát cháo, cứu tế dân chúng Từ Thành, nhưng ngươi lại không cần mặt mũi chặn lại trước cửa, cản trở Trương gia phát cháo cứu tế.”
“Nếu như ngươi muốn nhận sai, lúc nào mà không được, hết lần này tới lần khác lại phải chọn ngay lúc quốc gia đang nguy nan, trong mắt ngươi vĩnh viễn chỉ thấy được một mình chính ngươi, ngươi thử nhìn kỹ sau lưng mình một chút, những dân chúng ăn không đủ no mặc không đủ ấm kia mà xem đi!”