Đám người trong nội đường, nhao nhao nhìn nhau mấy lần, không ai phản bác lời nói Tần Mạn Kiều dù chỉ mảy may.

Nhưng mà vào lúc này, một vị thiếu niên mười tám mười chín tuổi đột nhiên từ bên ngoài đi vào.

Ngũ quan hắn đoan chính, dáng người lẫm liệt, toàn thân tảng ra một loại khí chất nghiêm chính.

Tần Mạn Kiều theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Hắn chính là con trai trưởng của phòng lớn, Trương Hoa Hạo.

Cũng là gia chủ tiếp quản Trương gia tương lai, dẫn Trương gia đi trên con đường càng thêm phồng vinh phú quý.

Nhưng mà kiếp trước bởi vì nàng không hòa thuận với mẫu thân Trương Thị, cho nên Trương Hoa Hạo có rất nhiều bất mãn với nàng, ngược lại là rất thân thiết với Tần Nguyệt Hề.

Nàng còn từ chỗ Tần Nguyệt Hề nghe được, Trương Hoa Hạo chín là trợ lực lớn nhất chèo chống cho Sở Thần, kiếp trước Sở Thần có thể lôi kéo được nhiều nhân mạch như vậy, tiêu đều là tiền của Trương gia.

Tần Nguyệt Hề và Sở Thần dùng tiền của Trương gia, làm lớn mạnh thực lực của mình, mài sắc đao trong tay, liền giết cả Tần gia nhà nàng, đáng hận!!

Mà Trương Hoa Hạo lúc này, đối xử với tiểu muội muội là nàng hiện là mười phần cưng chìu.

Hắn bước qua cửa nói, “Tiểu muội muội không cần lo lắng vấn đề danh dự Trương gia, cơ nghiệp Trương gia trải dài trăm năm, cũng không phải do người bên ngoài tùy tiện nói mấy câu, liền có thể phá hủy.”

Trương Hoa Hạo nói xong, liền hành lễ với từng người trưởng bối.

Mà các trưởng bối cũng bừng tỉnh lấy lại tinh thần, nhao nhao gật đầu đồng ý với lời nói của Trương Hoa Hạo.

Lão phu nhân Trịnh Thị đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Mạn Kiều, kéo tay nàng nói, “Đúng vậy, đúng vậy, vạn lần không thể để cho người bên ngoài khi dễ Niếp Niếp của chúng ta, con đừng lo lắng, để cho đại biểu ca của con ra ngoài đuổi nó đi là được.”

“Ngoại tổ mẫu, người có chỗ không biết, bây giờ Tần Nguyệt Hề đang mang thai cốt nhục của Thần Vương!”

“Cái gì…” Trịnh Thị hô lên một tiếng, quay đầu nhìn con gái Trương Thị.

Trương Thị đứng dậy gật gật đầu.

Tần Mạn Kiều nói, “Cho nên, không phải chỉ dùng hai ba câu liền có thể đuổi đi, nhưng mà, con đã nghĩ xong cách rồi, chỉ là cần có đại biểu ca phối hợp một chút.”

Trương Hoa Hạo: “Muội nói!”

**

Cửa lớn Trương gia “kẽo kẹt” vang lên một tiếng.

Dân chúng vây xem ồn ào: “Ra rồi ra rồi!”

Tần Nguyệt Hề ngẩng đầu nhìn hướng cửa.

Đi ra là một đám tiểu tỳ nhà họ Trương, trong tay các nàng đều cầm theo một cái rổ tre rất lớn, bên trong đựng đầy bánh bao và thức ăn nước uống.

Theo đó, người bước ra trước nhất là một công tử trẻ tuổi, tiếp đến chính là Tần Mạn Kiều, Tần Mạn Ca, còn có mấy người Tần Thiên Hạo.

Nhóm lão bách tính vây xem náo nhiệt, có không ít người là nạn dân của nạn đói đi ngang qua, nhìn thấy trên tay họ cầm theo ăn uống, hai mắt bọn họ đều sáng lên.

“Là Trương đại công tử.”

Tự nhiên Tần Nguyệt Hề cũng thấy được Trương gia phô trương.

Sắc mặt nàng ta hơi đổi một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, hướng về phía cửa vừa khóc vừa cầu, “Trưởng tỷ, đại biểu ca, lục muội muội, còn có Hạo đệ, mẫu thân đâu rồi, mẫu thân không có ra, có phải là vì còn giận ta hay không?”

“Lục muội muội, cha nương đối với ta có ân dưỡng dục, sao ta có thể để mẫu thân dẫn muội rời khỏi Tần gia chứ, ta từ xa xôi ngàn dặm đuổi tới Hà Châu, chính là muốn khuôn mẫu thân và muội cùng ta trở lại kinh thành.”

“Muội yên tâm, chỉ cần có thể thấy được muội và nương bình an trở lại phủ Bình Xương Hầu, thì cho dù ta có phải ngủ tại đầu đường cũng đều cam tâm tình nguyện, mặc dù ta không phải do mẫu thân sanh, nhưng cũng là do người một tay nuôi lớn, cũng gọi người tiếng nương mười lăm năm.”

“Xem như nể tình phần này, các người tha thứ cho ta một lần có được hay không, chờ khi muội và nương về nhà, ta tuyệt sẽ không lại bước vào phủ Bình Xương Hầu nửa bước, cũng sẽ không nói với người ngoài ta từng là Ngũ tiểu thư của Tần gia.”

Tần Mạn Ca đứng bên cạnh Tần Mạn Kiều, đôi mi thanh tú nhăn lại, hai tay hung hăng siết chặt.

Tần Nguyệt Hề này nhìn như đang khuyên muội muội của nàng và mẫu thần trở về Hầu phủ, nhưng kỳ thực là đang nói cho mọi người biết, nó chính là dưỡng nữ mười lăm năm trước được Bình Xương Hầu ôm trở về.

Mọi người đều biết, cha đẻ của Ngũ tiểu thư Tần gia phủ Bình Xương Hầu, bởi vì cứu Bình Xương Hầu mà chết.

Mà Tần Nguyệt Hề diễn tả như vậy, là đang lên án với thế nhân, nói Tần gia và Trương gia liên thủ khi dễ một đứa cô nhi như nó, muốn đuổi nó đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play