Các nạn dân đứng trong đám người, hèn mọn không dám tiến lên phía trước, khi nghe thấy Tần Mạn Kiều nói ra lời này, đôi mắt bọn họ liền phiếm hồng, nước mắt tràn mi chảy ra.
Mà dân chúng địa phương, cũng không tự giác lui về sau, dường như là muốn mở ra một con đường, nhường cho những người ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà Tần Mạn Kiều nói, có thể nhận được đồ ăn sớm một chút.
Có người càng là bắt đầu chỉ trỏ Tần Nguyệt Hề: “Vị cô nương này nói không sai, bây giờ chính là thời điểm quốc nạn, Từ Thành gặp nạn, dân chúng trôi dạt khắp nơi, hoàn toàn không phải là lúc để lôi ân oán cá nhân ra chặn trên đường cái.”
Còn có người đứng ra bênh vực kẻ yếu thay cho Bình Xương Hầu, “Ta sống ở Kinh Thành mấy chục năm, chưa từng nghe qua Bình Xương Hầu và phu nhân Bình Xương Hầu đối xử hà khắc với dưỡng nữ, thậm chí nếu nàng ta không nói thì chúng ta đã sớm quên, đích ngũ tiểu thư trong phủ Bình Xương Hầu, chính là con nuôi năm đó Bình Xương Hầu đưa về.”
Người bên cạnh cũng phụ họa, “Có thể thấy được Bình Xương Hầu và phu nhân Bình Xương Hầu, cũng đối đãi ngươi y hệt như con mình sinh ra, chính mình không tốt lành, đã lén phụ mẫu dây dưa với thân vương, bây giờ có con, lại còn không biết xấu hổ mà chạy tới Trương gia nháo!”
Người thiên hướng Tần Mạn Kiều và phủ Bình Xương Hầu ngày càng nhiều.
Phàm là người hiểu rõ chân tướng, đều không có ai cảm thấy cách làm của Tần Nguyệt Hề là đúng cả.
Bất kể là ngươi cấu kết với người ở đâu, ngươi chưa kết hôn mà đã có con thì chính là ngươi không đúng, nếu như ở trong thôn truyền thống.
Thì loại hành vi này sẽ bị các thôn dân trực tiếp trói lại, nhét vào lồng heo ném xuống nước!
Tần Nguyệt HỀ bị đám người chỉ trích cho mặt đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ.
Nàng ta vốn định lợi dụng dư luận, trước hết để Trương Thị giữ mình ở lại Trương gia, sau đó chậm chậm khuyên nhủ Tần Mạn Kiều.
Cho dù không thể lấy thân phận đích ngũ tiểu thư phủ Bình Xương Hầu gả vào phủ Thần Vương, thì nàng ta cũng có thể mượn thân phận người Trương gia, mang theo đồ cưới phong phú, trở thành Thần Vương Phi.
Mặc dù Trương gia đời đời chỉ là thương gia, nhưng Thần Vương cần lôi kéo thế lực, cần phải có lượng chi tiêu đáng kể, hoàng hậu cũng là xem ở mặt nàng ta nắm được Trương gia, mới cho nàng ta chút phần tình mọn, không đến mức để nàng ta quá lúng túng.
Nhưng hôm nay, Tần Mạn Kiều lại trực tiếp đẩy nàng ta tới vực sâu.
Gia nhân Trương gia mang theo dụng cụ dựng lều bước ra ngoài.
“Công tử, có thể dựng lều được chưa ạ?” Gã sai vặt hỏi.
Trương Hoa Hạo liếc nhìn Tần Nguyệt Hề còn đang quỳ dưới đất, nói, “Dù nói thế nào, thì bây giờ ngươi cũng mang thai cốt nhục của Thần Vương, mặc dù không phải là người Trương gia chúng ta, nhưng chúng ta cũng không hà khắc với ngươi, người tới, sắp xếp xe ngựa, hộ tống vị cô nương này rời đi.”
“Không cần.” Tần Nguyệt Hề cắn môi, chậm rãi đứng dậy nói, “Tất nhiên muội không phải là người của Trương gia, cũng không nhọc đến Trương đại công tử phí tâm!”
Nói xong, nàng ta quay người, “phịch” một tiếng liền ngã xuống.
Tần Mạn Ca biến sắc.
Tần Mạn Kiều thì hung hăng nhíu mày một cái.
Tần Thiên Hạo càng là lộ ra vẻ mặt căm ghét.
Đám người cũng bị một màn này làm cho hoảng sợ.
“Sao lại hôn mê rồi?”
“Nàng ta chảy máu, dưới người nàng ta chảy máu!” Có người chỉ vào váy Tần Nguyệt Hề nói.
Tần Mạn Ca đang muốn đi lên nhìn cho Tần Nguyệt Hề một chút, nhưng mà, Tần Mạn Kiều đã trước một bước ngăn lại trước mặt tỷ ấy, nói: “Để người đưa nàng ta tới y quán, chuyện còn lại tỷ tỷ không cần quan tâm, Truong gia cũng không trêu chọc nổi cái phiền toái này.”
Tần Mạn Ca nghe nói thế, lập tức rút tay về.
Đúng vậy nha, nếu như Tần Nguyệt Hề qua tay nàng chạm vào liền mất đi đứa nhỏ, thì đến lúc đó không tránh khỏi bị hoàng hậu hỏi tội.
Ngụy gia cũng không chịu nổi lần đả kích thứ hai, nàng cũng không thể liên lụy muội muội và Tần gia.
Nhưng vào lúc này, trên đường cái truyền tới một đạo thanh âm đầy khủng hoảng, “Không xong, không xong, Từ Thành xảy ra dịch chuột, mau tránh xa lưu dân Từ Thành, mau tránh ra!”
Tần Mạn Kiều nghe nói như thế, mí mắt hung hăng nhảy lên mấy cái.
Từ Thành xảy ra ôn dịch, Thái Tử…