Quý Vân Hạo không nghĩ rằng một Ninh Tuyết Mạch "vụng về" bấy lâu nay lại có thể hùng biện đến thế, câu nào cũng có ý tứ sâu xa, khiến người khác không thể tìm ra nhược điểm.
Lẽ nào nha đầu này đã bị người khác tráo đổi? Hay là nàng vẫn luôn che giấu bản tính? Hay là bị phơi nắng nên bộc phát?
Dù vì lý do gì, chuyện đã đến nước này, hắn cũng không thể để nàng sống sót!
Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống: "Ninh Tuyết Mạch, ngươi đừng cố mê hoặc lòng người! Ngươi cũng đừng cố tranh thủ sự đồng tình thương hại của mọi người. Dù ngươi bị người khác tính kế hay chính ngươi tự nguyện, việc ngươi cùng tên Lý Tam Lang kia bị bắt gian trên giường chính là sự thật! Trinh tiết của ngươi đã mất, làm hoen ố tôn nghiêm của hoàng gia. Nếu ngươi cảm thấy hổ thẹn, nên chấp nhận cái chết của ngươi. Như vậy mới không mất đi thể diện là một tiểu thư khuê các. Đừng có tham sống sợ chết..."
Trường Không Quốc này cùng Trung Quốc cổ đại không khác là bao, yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với nữ giới. Nữ tử dù vì lý do gì mà thất tiết đều là tội không thể tha thứ, chỉ có lấy cái chết tạ tội mới có thể rửa sạch nỗi nhục.
Ninh Tuyết Mạch âm thầm đảo tròng mắt, "xã hội cũ vạn ác!" "Chết tiệt cái con mẹ nhà ngươi! Bằng cái thứ tra nam như ngươi cũng xứng để lão nương thủ tiết?! Nằm mơ đi thôi!"
Nàng chậm rãi ngẩng đầu: "Vương gia, nếu ta không có thất tiết thì sao?"
Kiếp trước nàng là đặc công, thân thủ tốt, độc thuật, y thuật càng là nhất tuyệt.
Khi nàng mới tỉnh lại liền cảm ứng một chút trên người. Nàng cũng không có bị tên Lý Tam Lang gì đó làm ô uế, nàng vẫn là xử nữ!
Quý Vân Hạo cười lớn: "Đã bị người bắt gian tại giường, sao có thể không thất tiết?! Ngươi đừng có xuân thu đại mộng (*) nữa!"
(*) Xuân thu đại mộng: là một câu thành ngữ Trung Quốc. Ý nói về những suy nghĩ không thực tế, hão huyền.
Ninh Tuyết Mạch kỳ thực cũng có chút buồn bực, căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, tên lưu manh Lý Tam Lang kia là một kẻ phong lưu nổi tiếng, mỗi ngày ra vào chốn kỹ viện. Nguyên chủ này lúc ấy đã bị mê choáng, tên Lý Tam Lang kia có mỹ nhân ở bên, không có khả năng không động tà niệm...
Trong đó có ẩn tình gì nàng không muốn quản, nhưng nàng hiện tại thật sự là xử nữ chắc như đinh đóng cột!
Khối thân thể này quá yếu, kiếp trước nàng có thể dùng mười phần công lực, bây giờ một phần cũng không dùng được, độc thuật là niềm tự hào của nàng cũng không thể sử dụng.
Bằng không nàng một phen độc phấn rắc ra, là có thể hạ độc cả một đám người, cho thế giới này nếm thử hậu quả khi trêu chọc đến nàng, Ngàn Mặt Độc Y!
Hiện tại thì sao? Muốn công lực không có, muốn độc không có, nàng cũng chỉ có thể bày ra vẻ đáng thương cùng cái tên "quỷ tra" Vương gia này mà thôi, trước tiên cần phải thoát ra bảo toàn được tính mạng rồi nói sau!
"Tuy rằng không có khả năng, nhưng Tuyết Mạch xác thực không có thất tiết. Tuyết Mạch nguyện ý tiếp nhận bất cứ thứ gì có thể kiểm nghiệm!" Thế giới này hẳn là cũng có các ma ma lớn tuổi kiểm tra nữ tử còn trinh trắng hay không chứ?
Quý Vân Hạo nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng chế nhạo: "Tốt, đây chính là ngươi nói! Vậy ngươi liền tiếp nhận Nghiệm Trinh Thú (*) khảo nghiệm đi!" Hắn khoát tay về phía thị vệ bên cạnh, thị vệ gật đầu lĩnh mệnh mà đi.
(*) Nghiệm Trinh Thú: Linh thú kiểm tra trinh tiết của nữ giới.
Nghiệm Trinh Thú? Là cái quái gì vậy?
Ninh Tuyết Mạch tìm tòi trong ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ cả ngày ở trong nhà, là một tiểu nữ tử đơn giản thuần khiết, hẳn là cũng không biết Nghiệm Trinh Thú này là thứ gì.
Người vây xem lại có chút sôi nổi hẳn lên, có người chụm đầu ghé tai, có người hưng phấn như xem tuồng. Cũng có người mang ánh mắt thương hại nhìn về phía Ninh Tuyết Mạch...
Một vị đại thẩm dứt khoát mở miệng khuyên Ninh Tuyết Mạch: "Tiểu cô nương, ngươi không thể thông qua Nghiệm Trinh Thú đâu. Chi bằng ngoan ngoãn nhận tội, cầu một cái chết thống khoái. Một khi Nghiệm Trinh Thú kia tiến đến, ngươi liền phải chịu tội. Chẳng những không thoát khỏi cái chết, còn phải chịu rất nhiều khổ sở vụn vặt..."
"Đúng vậy, đúng vậy, trên đời này chưa có ai có thể thông qua Nghiệm Trinh Thú kiểm nghiệm, đều chết rất thảm, tiểu cô nương đừng tự chuốc lấy khổ sở nữa..." Lại có thêm một người khuyên ngăn.