Bọn thị vệ nhìn nhau, nhất thời không hiểu chuyện gì.
"Lục Vương gia đây là chột dạ muốn bịt miệng Tuyết Mạch sao? Điều này là không thể nói ra sao?" Ninh Tuyết Mạch chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Sắc mặt Quý Vân Hạo trở nên khó coi!
Hắn phất tay ra hiệu cho thị vệ dừng lại. Lúc này mà bịt miệng nha đầu này, chẳng phải là tự thừa nhận hắn đang chột dạ sao!
"Ninh Tuyết Mạch, chính ngươi hành vi phóng túng với nam nhân khác khi vẫn còn hôn ước, còn muốn ngậm máu phun người, vu oan bổn vương sao?!" Giọng hắn lạnh đi, như cơn gió lạnh chợt nổi.
Ninh Tuyết Mạch dùng ngón tay quấn lọn tóc của mình, nghiêng đầu đánh giá Quý Vân Hạo một cái: "Lục Vương gia không tin tưởng vào chính mình đến vậy sao?"
Những lời này có chút khó hiểu, Quý Vân Hạo nghe không hiểu: "Cái gì? Chuyện này liên quan gì đến sự tin tưởng của bổn vương?"
Ninh Tuyết Mạch chớp mắt: "Không rõ sao? Tuyết Mạch là vị hôn thê của Lục Vương gia, ngài có quyền thế, diện mạo... ừm, cũng rất đáng chú ý. Ít nhất cũng hơn cái tên lưu manh Lý Tam Lang kia tám con phố. Ngay cả Tuyết Mạch là kẻ ngốc cũng biết nên chọn ai. Vì sao ta lại đi tư thông với tên hỗn trướng vương bát đản kia, để Lục Vương gia tới bắt tận tay? Đầu của Tuyết Mạch vẫn chưa bị ngập nước! Trừ phi có người đã sớm bất mãn với hôn sự này, cố ý hãm hại thanh danh trong sạch của Tuyết Mạch..."
Dù cái độc kế này là ai thiết kế, chung quy cũng không thể thoát khỏi quan hệ với Lục Vương gia. Hơn nữa, hắn cũng rất vui mừng khi thấy kết quả này, vậy thì đừng trách nàng lúc này dứt khoát đem cái "chậu phân" này đổ lên đầu hắn!
Nàng nói chuyện trôi chảy, nói có sách mách có chứng (*), đám người vây xem có hơn phân nửa tin vào suy đoán này của nàng.
(*) Nói có sách mách có chứng: Nói có căn cứ, có cơ sở chắc chắn, đảm bảo là đúng.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Quý Vân Hạo có chút vi diệu. Trong đám đông có tiếng xì xào, tuy không ai dám nói lớn, nhưng những ánh mắt như hình viên đạn bay loạn, mọi người sôi nổi dùng ánh mắt giao lưu với nhau...
Sắc mặt Quý Vân Hạo xanh mét: "Ninh Tuyết Mạch, ngươi chết đến nơi rồi còn ở đây nói hươu nói vượn! Ngươi xứng đáng để bổn vương phải dùng thủ đoạn hèn hạ sao?!"
Ninh Tuyết Mạch rất hợp tác gật đầu: "Không xứng, không xứng. Hóa ra trong mắt Vương gia, Tuyết Mạch ngay cả tình cảm để Vương gia tính kế cũng không có. Vậy càng không xứng làm trắc phi của Vương gia. Vương gia đối với hôn ước này nhất định là căm thù đến tận xương tủy, hận không thể làm cho Tuyết Mạch biến mất khỏi thế gian này... Là Tuyết Mạch không biết đại thể, cho rằng mình vẫn là tiểu thư Tĩnh Viễn Hầu phủ, cho rằng Vương gia sẽ đối tốt với ta như khi cha ta còn sống. Ta đã quên mất thân phận mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi vô quyền vô thế, nên mới đi đến kết cục này. Dù có bị người ta ức hiếp thế nào cũng sẽ không ai vì Tuyết Mạch mà đứng ra... Cha ta cả đời vì Trường Không Quốc, hắn giữ được bình an cho bá tánh, nhưng khi hắn vừa chết, lại không có ai bảo vệ đứa con gái mồ côi duy nhất của hắn..." Nói đến sau cùng, giọng nàng càng trở nên nghẹn ngào.
Bá tánh tuy đại bộ phận có tâm lý thù oán người giàu, nhưng trong thâm tâm cũng có sự yếu mềm và lòng trắc ẩn. Giờ phút này, thấy Ninh Tuyết Mạch lẻ loi ngồi trong lồng sắt, hơi rũ đầu, đôi mắt to ngấn nước, dáng vẻ hết sức đáng thương.
Tĩnh Viễn Hầu đã từng là thần hộ mệnh của Trường Không Quốc, bá tánh đối với hắn vẫn cực kỳ tôn trọng. Hiện tại, nghe được những lời này của Ninh Tuyết Mạch, mỗi người không khỏi đều nổi lên lòng trắc ẩn. Từng người từng người, họ cảm thấy hoàng gia qua cầu rút ván (*) như vậy, tính kế và ức hiếp một cô bé mồ côi như vậy, thật sự là thất đức. Ánh mắt trách cứ của người dân lại hướng về Quý Vân Hạo...
(*) Qua cầu rút ván: Có ý ám chỉ những người vô ơn, bội nghĩa.