Không ít người cũng sôi nổi gia nhập trận doanh khuyên giải.
Những lời vừa rồi Ninh Tuyết Mạch nói đã gợi lên lòng trắc ẩn của không ít người. Hiện tại, họ cảm thấy cô bé mồ côi của Hầu gia này cũng không có gì khác với họ. Cũng là những người đáng thương bị giai cấp có quyền thế ức hiếp, thậm chí còn không bằng họ...
Điều này làm cho họ có chung một kẻ thù, bất giác đưa Ninh Tuyết Mạch vào phe cánh của mình.
Sắc mặt Quý Vân Hạo rất không tốt.
Lần này, dù Ninh Tuyết Mạch có tội hay không, việc hắn hãm hại và kết tội một nữ tử ốm yếu đơn độc đã được định hình trong lòng bá tánh...
Cái nha đầu hỗn trướng này nhất định phải chết!
Trong mắt hắn hiện lên một tia âm ngoan.
Đột nhiên, trên con đường phía bên trái quảng trường, có chút rối loạn, đám đông bắt đầu dao động.
"Đế Tôn! Đế Tôn tới!"
"A, a, thật sự là Đế Tôn đã tới..."
"Đế Tôn đi ngang qua đây sao?"
"Không ngờ hôm nay còn có phúc khí này, có thể nhìn thấy xe kiệu của Đế Tôn..."
"Đừng nói nữa, mau quỳ, mau quỳ!"
Đầu tiên là những tiếng bàn tán nhỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi người đều quỳ xuống hướng về con đường dài, ngay cả sắc mặt của Quý Vân Hạo cũng biến đổi, lệnh cho bọn thị vệ không tiếng động quỳ xuống.
Quảng trường vừa rồi còn hỗn loạn thoáng chốc trở nên tĩnh lặng. Trên mặt đất có rớt một cây ngân châm cũng có thể nghe thấy.
Trên con đường rộng và sạch sẽ bên cạnh quảng trường, những người đi đường ăn mặc khác nhau đều quỳ đầy đất, mỗi người đều nín thở, không dám để một tiếng động nào lan ra.
Ở một đầu phố khác, một đội nhân mã uốn lượn đi tới.
Đoàn diễu hành đi đầu là 16 nam nữ đồng tử mặc áo bào màu tím rải hoa. Ngay sau đó là 18 thiếu niên mặc quần áo kỳ lạ, không giống của thầy tu cũng không phải quần áo bình thường, màu sắc tương đồng với màu tím của nhóm trước. Tóc rối trên vai nhưng không hề lộn xộn. Trong tay vung nhẹ phất trần, từ phất trần có một mùi hương lạnh lẽo âm thầm lan tỏa, tràn ngập toàn bộ không khí của khu phố. Hương khí cực nhạt, cực nhẹ, lại phảng phất có thể thấm sâu vào tâm hồn con người.
Phía sau nữa là 16 thiếu nữ trẻ trung. Những thiếu nữ này mặc váy áo màu tím nhạt như mây, trên vai đều cuốn dây sa tím thật dài. Lụa mỏng dài như nước chảy, quấn vào nhau như đóa hoa, nâng một chiếc đại kiệu (kiệu lớn) sắc thiên lam trên đỉnh đầu.
Đại kiệu khác hẳn so với cỗ kiệu bình thường, là quy cách kiệu tám người nâng, thân kiệu không biết làm từ vật liệu gì, toàn thân màu xanh da trời, giống như màu xanh thuần khiết trên trời.
Hoàng hôn như máu, chiếu xuống những tia sáng cuối cùng của ngày, nhưng không lưu lại chút sắc thái nào, dường như ánh mặt trời đều bị màu lam kia nuốt chửng.
Trên đỉnh kiệu có một vật được dựng thẳng đứng như dây anten, thứ này cũng là thuần lam, lại ẩn ẩn tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhất là trên mặt khảm một viên đá quý đỏ thẫm, tươi sáng trong suốt, tinh quang lấp lóe, giống như một mặt trời nhỏ, cực kỳ thu hút ánh mắt mọi người.
Trên mặt những thiếu nữ đều được che lụa mỏng, như sương mờ che khuất đóa mẫu đơn.
Đẹp đẽ quý phái, thần bí, cao lãnh – tất cả những từ ngữ có thể dùng để hình dung đội người này dường như đều không đủ.
Mành che đại kiệu rũ xuống kín kẽ, người trong kiệu ngay cả một góc áo bào cũng không lộ ra ngoài.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, đây là vị thần cường đại nhất đại lục này - xe kiệu của Đế Tôn.
Nơi Đế Tôn đi qua, vạn chúng cúi đầu, ngay cả hoàng đế cũng không thể ngoại lệ.
Dù là đồng tử mở đường, thiếu niên tán hương, hay thiếu nữ nâng kiệu, tất cả đều có bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng. Lúc đi lại trên đường, những đôi tất tuyết trắng, một hạt bụi nhỏ cũng không dậy nổi, phảng phất như nhẹ nhàng thổi qua.
Vạn đế tôn sư, tên gọi tắt là Đế Tôn, là thần thoại của đại lục này. Nghe đồn trong dân gian, niệm lực của hắn đã tu luyện đến đỉnh cao, là thần tiên bất lão bất tử. Các hoàng đế ở các nước trên thế giới này đều tôn sùng hắn là thần linh, không dám có chút khinh nhờn.