Có 36 hộ vệ tinh nhuệ đứng ra hai bên mở đường. Bốn thiếu nữ tuổi xuân thì đi trước đi sau, giữ một chiếc màn trướng. Dưới màn trướng là một nam tử mặc cẩm y hoa phục, dung mạo tuấn tú vô cùng, nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm cao ngạo của hoàng gia.

Vị này chính là Lục hoàng tử của Trường Không Quốc - Quý Vân Hạo.

Hắn chậm rãi bước tới, cách lồng sắt ba trượng thì dừng lại, nhàn nhạt liếc nhìn Ninh Tuyết Mạch, đáy mắt không giấu nổi sự chán ghét: "Ninh Tuyết Mạch, đến bây giờ ngươi còn lời gì để nói?"

Ninh Tuyết Mạch ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm đối diện ánh mắt Quý Vân Hạo, khóe môi bỗng nhiên cong lên một nụ cười: "Lục Vương gia, ngài hy vọng ta nói gì đây?" Vì bị phơi nắng cả ngày, giọng nàng khàn khàn, nhưng nghe vẫn dịu dàng và dễ chịu một cách kỳ lạ.

Quý Vân Hạo nhíu mày, bị câu hỏi của nàng làm nghẹn lại.

Cái tiện nha đầu này từ khi bị bắt đến giờ vẫn luôn khóc lóc, kêu oan, đến nỗi khản cả giọng, mắt sưng húp, nhưng không ai tin.

Nàng gào khóc từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn mới chịu ngừng, rồi tuyệt vọng đâm vào lồng sắt. Hắn cho rằng nàng đã chết, nên tới xem. Hắn muốn ở trước mặt mọi người ra vẻ nhân từ, ban cho nàng một cỗ quan tài, để có được mỹ danh hiền lương. Nào ngờ nàng lại không chết... Điều này làm hắn có chút bối rối.

Hắn tưởng sẽ thấy một Ninh Tuyết Mạch tóc tai bù xù, dơ bẩn, đầy vẻ chết chóc. Nào ngờ nàng lại tự chải tóc, bình tĩnh ngồi đó, không giống đang trong lồng sắt mà như đang ung dung thưởng trà, thậm chí còn có thể cười!

Sắc mặt rõ ràng tái nhợt như quỷ, nhưng dưới nụ cười ấy lại có một thứ ánh sáng rực rỡ, khiến người nhìn không khỏi sáng mắt lên.

Hắn chưa từng biết nàng cười lại đẹp đến vậy, đôi mắt thuần khiết như trẻ thơ, nhưng khóe môi lại mang theo một tia tà khí.

Quý Vân Hạo trong lòng hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Không phải bổn vương muốn nghe ngươi nói gì, bổn vương chỉ muốn nghe lời nói thật! Ngươi biết tội của mình rồi chứ?"

Ninh Tuyết Mạch khoanh tay ôm đầu gối, chống cằm, đáp rất dứt khoát: "Tuyết Mạch biết tội!"

Nàng lại không kêu oan? Nhận tội rồi sao?!

Giọng Quý Vân Hạo chậm lại: "Biết tội là tốt, về hình phạt dành cho ngươi --"

Hắn chưa dứt lời, Ninh Tuyết Mạch đã ngắt lời: "Tuyết Mạch biết tội nhưng không phải tội trong lời Vương gia, mà là tội khác!"

Còn có tội khác sao?! Quý Vân Hạo trong lòng mừng thầm, tội của nàng càng nhiều, hắn xử lý nàng càng thuận lý hợp tình.

"Ngươi còn tội gì?"

Ninh Tuyết Mạch chớp chớp mắt, khẽ thở dài: "Tội của Tuyết Mạch là... không nên sau khi gia thế sa sút vẫn giữ khư khư hôn ước này, một lòng coi Lục Vương gia ngài là chỗ dựa duy nhất. Điều này khiến ngài không thể không dùng một vài thủ đoạn để hãm hại một đứa trẻ mồ côi như Tuyết Mạch. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ làm tổn hại đến danh tiếng của Lục Vương gia, Tuyết Mạch giờ ngẫm lại thật là tội lỗi nặng nề..."

Nàng nói chuyện nhanh, dồn dập, nhưng mỗi chữ lại rõ ràng, khiến mọi người đều nghe thấy.

Chờ thị vệ của Quý Vân Hạo phản ứng, bay tới định bịt miệng nàng, nàng đã nói xong.

Hơn nữa, nàng vừa rồi rõ ràng là đang ngồi, nhưng khi bọn thị vệ ra chiêu điểm huyệt, nàng lại thoáng nghiêng người tránh được.

Bọn thị vệ ngây người, nhìn lại thì Ninh Tuyết Mạch vẫn ngồi yên tại chỗ, như thể chưa từng nhúc nhích.

Những chiêu công kích bằng chỉ phong kia, rốt cuộc nàng đã tránh bằng cách nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play