Phương pháp song tu nghe thì có chút mập mờ, nhưng lại được Diệp Vũ nói ra một cách rất chính khí. Ánh cười ở khóe môi của Thanh Huyền càng thêm sâu sắc.

Chủ nhân của hắn… dường như trở nên thú vị hơn rồi.

“Ai cũng biết, song tu có thể tăng tốc độ tu luyện của cả hai bên,” Diệp Vũ nhếch mày, “Ta có năm lựa chọn, còn các người, chỉ có ta là lựa chọn duy nhất.”

“Vậy giờ các người hãy phát biểu đi. Ai muốn song tu với ta, trước tiên nói ra ưu điểm của mình, ta sẽ xem xét chọn lựa.”

Diệp Vũ liếc nhìn năm người, trên người toát ra khí thế của người đứng đầu!

Mặc Dạ lạnh lùng cười một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Tiêu Hành không biểu cảm, cúi đầu không nói gì.

Hồ Cửu Linh nhìn người này người kia, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra lời.

Còn Thanh Huyền thì mỉm cười nhẹ: “Ưu điểm của ta là một luyện đan sư, nâng cao tu vi của bản thân trước, ta có thể chế tạo đan dược giúp những người khác thăng tiến.”

Diệp Vũ hài lòng liếc nhìn Thanh Huyền.

Trong nguyên tác, Thanh Huyền bề ngoài hiền hòa, thực ra khá mưu mô.

Nhưng làm chủ thì không sợ người dưới tay có mưu mô, mà chỉ sợ người dưới tay quá ngu dốt.

“Được, ngươi tạm thời là ứng viên,” Diệp Vũ nhìn những người khác, “Ai còn muốn tranh cử thì nói đi.”

Hỏa Minh ánh mắt lóe lên, giọng khàn khàn: “Ta cũng muốn tranh. Ta bị thương, nếu song tu sẽ nhanh hồi phục.”

Diệp Vũ gật đầu: “Lần này coi như là tai nạn lao động, một phần lỗi do ta.”

Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy lần song tu đầu tiên sẽ dành cho Hỏa Minh.

Cô an ủi nhìn Thanh Huyền: “Ngươi chờ cơ hội lần sau.”

Thanh Huyền không giận, nụ cười càng thêm sâu sắc, đứng lên nhẹ giọng: “Vậy… mong được chủ nhân ưu ái.”

Môi anh hơi nhếch, giọng mang theo chút khiêu khích thoáng qua.

Diệp Vũ im lặng một lát.

Thanh Huyền này… có chút khéo léo đấy.

Diệp Vũ khẽ ho một tiếng: “Những người khác về phòng đi, Hỏa Minh theo ta.”

Diệp Vũ đứng dậy.

Mặc Dạ và Tiêu Hành không do dự rời đi.

Hồ Cửu Linh tò mò nhìn Diệp Vũ rồi nhảy nhót theo sau.

Thanh Huyền mím môi, ra hiệu cho Diệp Vũ lần sau nhớ chọn mình rồi quay đi.

Diệp Vũ nhìn bóng lưng Thanh Huyền, bất giác lắc đầu.

Tên chết dẫm đó.

Mồm thì khiêu khích, mà điểm hảo cảm -50, không hề lay động!

Thôi mặc kệ hắn.

Diệp Vũ dẫn Hỏa Minh về phòng mình.

Trong phòng trải đầy những viên ngọc, thạch anh phát sáng lấp lánh.

Diệp Vũ lúc nãy nói hơi nhiều, vừa bước vào đã tự rót cho mình một chén trà, thong thả uống một ngụm.

Hỏa Minh căng thẳng thấy rõ.

Anh mím môi, lấy những thứ Lăng Tuyệt trả lại ra.

“Đây là những thứ lúc trước ta cầm,” Hỏa Minh nói.

“Đâu quan trọng nữa,” Diệp Vũ đứng dậy bước đến gần, vẫy tay làm những viên ngọc sáng bừng lên.

Hỏa Minh nhìn cô lại không dám động.

Về ngoại hình, Diệp Vũ cực kỳ xinh đẹp.

Ánh sáng những viên ngọc phản chiếu rõ đường nét thanh tú của cô, chiếc váy màu mực không khiến cô già đi mà càng thêm quyến rũ.

“Cởi quần áo ra,” Diệp Vũ nhẹ nhàng mở môi.

Hỏa Minh nghiến răng: “Cô thật sự muốn…”

Anh chủ động tranh cơ hội chỉ muốn xem, liệu Diệp Vũ có thật sự thay đổi?

Cô gái đó, liệu đã từ bỏ Lăng Tuyệt thật sao?

“Nhanh lên,” Diệp Vũ có phần sốt ruột.

Ánh mắt Hỏa Minh lóe lên một sắc âm trầm.

Nếu những thay đổi của Diệp Vũ chỉ là giả tạo, sau lần này anh sợ sẽ phải chịu đựng cực hình kinh khủng để được Lăng Tuyệt tha thứ.

Nhưng nếu cô thật sự thay đổi…

Môi anh khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai.

Thật ra…

Anh không nên kỳ vọng vào cô ta.

Trước đây anh cũng từng chờ mong, kết quả thì ai cũng biết.

Nhưng…

Thù hận diệt tộc không thể quên!

Chỉ cần còn chút hy vọng nâng cao thực lực, anh sẽ không bỏ cuộc.

“Được,” giọng Hỏa Minh lạnh lùng.

Diệp Vũ hơi ngạc nhiên nhìn hắn.

Chỉ cởi đồ thôi mà, sao hắn lại có biểu cảm như chết đi sống lại vậy?

Hỏa Minh mặt không biểu cảm cởi áo khoác ra, lộ vết thương ở ngực.

Chỗ vảy bị lột, máu đang rỉ ra ngoài.

Diệp Vũ thở dài trong lòng.

Nguyên chủ đúng là không ra gì.

Cô lấy ra một lọ thuốc bột ném về phía hắn: “Bôi thuốc này trước đi.”

Hỏa Minh không động đậy.

Thuốc?

Diệp Vũ mà tốt bụng vậy sao?

Cô nhăn mày.

Sao anh không động đậy?

Không lẽ đang chờ mình bôi?

Cô suy nghĩ rồi cầm lọ thuốc lên.

Thôi được.

Dù sao anh cũng vì cô mà bị ‘tai nạn lao động’.

Đôi lúc đối xử tốt với nhân viên cũng là cách quản lý tốt.

Nhìn động tác của Diệp Vũ, môi Hỏa Minh khẽ nhếch nụ cười mỉa mai.

Nhìn kìa.

Mới lấy đồ ra, cô đã hối hận rồi.

Anh không nên hy vọng gì vào cô ta!

“Hỏa Minh hảo cảm giảm 3, hiện tại hảo cảm -53!”

Lại trừ điểm hảo cảm?

Diệp Vũ bất giác nhìn anh.

Thôi kệ, coi như lần này không tính.

Diệp Vũ đổ một ít bột thuốc lên lòng bàn tay.

Sau đó, bàn tay trắng như ngọc đem bột thuốc thoa lên vết thương của Hỏa Minh.

“Lần này là ta sai trước. Ta giúp anh thoa lần này, nhưng chỉ có thể làm một lần, không thể làm mãi. Không được tái phạm, hiểu chưa?” Diệp Vũ lẩm bẩm.

Cơ thể Hỏa Minh cứng đờ.

Hắn đang ở đâu?

Trước mặt là ai?

Chuyện gì đang xảy ra?

Chỉ cảm thấy bàn tay hơi lạnh của Diệp Vũ di chuyển trên làn da nóng rát của mình.

Nhưng cơ thể hắn không nguội đi mà lại càng nóng hơn.

“Nghe rõ chưa?” Diệp Vũ ngước mắt nhìn anh.

Hỏa Minh nghiến răng, một lúc không nói được.

Anh thấy hôm nay mọi chuyện thật phi lý.

Diệp Vũ dám nói với Lăng Tuyệt như vậy, lại còn xin lỗi anh, còn thoa thuốc cho anh.

Anh mơ cũng chưa dám mơ đến chuyện đó!

“Đứa trẻ đáng thương, bị câm rồi.” Diệp Vũ nhìn anh đầy thương cảm, nhanh chóng bôi xong thuốc, nói: “Miễn anh tu luyện tốt, vài năm nữa vảy trên ngực cũng sẽ mọc lại.”

Hỏa Minh đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Vũ: “Tu luyện tốt? Là ta không muốn tu luyện tốt sao? Làm lô đỉnh thì tu vi mãi mãi không thể vượt qua chủ nhân. Cô giờ mới là giai đoạn sơ kỳ kim đan, ta có cố gắng như nào cũng không qua được sơ kỳ kim đan! Giờ bảo ta tu luyện cho tốt?”

Giọng hắn không khỏi mang theo ngữ khí uất hận.

Không ai muốn nâng cao thực lực hơn hắn.

Nỗi đau diệt tộc ngày đêm đều bủa vây lấy hắn.

Diệp Lưu Vân cứu hắn, đổi lại là hắn phải làm lô đỉnh của Diệp Vũ.

Chỉ cần báo thù được, muốn hắn làm gì cũng được! hắn đã từ bỏ danh dự đồng ý trở thành một lô đỉnh!

Làm lô đỉnh cũng không sao, dù sao *Diệp Lưu Vân cũng có ơn cứu mạng.

*Diệp Lưu Vân là mẹ của Diệp Vũ

Nhưng Diệp Vũ lười biếng khiến tu vi hắn dậm chân tại chỗ.

Nỗi đau không báo thù được khiến hắn ngày đêm đều sống trong khổ sở!

Lúc này.

Cô ta còn mặt mũi nói với hắn phải tu luyện cho tốt?

“Trước đây là ta quá ngu ngốc,” Diệp Vũ thành thật nhận lỗi.

Biểu cảm giận dữ của Hỏa Minh chợt đóng băng lại.

Cô vậy mà lại nhận lỗi rồi?

“Sau này sẽ không như vậy nữa,” Diệp Vũ nhếch mày: “Anh có thể thử tin ta một lần.”

Tin cô?

Hắn không ngu đến vậy.

Hỏa Minh im lặng.

“Chứng minh cho anh thấy, bắt đầu từ song tu,” Diệp Vũ trực tiếp nắm tay Hỏa Minh.

Hỏa Minh giật mình.

Cô… cô nghiêm túc rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play