Diệp Vũ là người đầu tiên bước vào động phủ.

Trước cửa động phủ, năm người Hỏa Minh liếc nhìn nhau.

Hồ Cửu Linh lộ vẻ kinh hãi:

— Vừa rồi Diệp Vũ nói gì thế? Nàng điên rồi à?

Tuy rằng với tu sĩ Hợp Hoan Tông, song tu là phương pháp tu luyện chính thống, nhưng… đây là “liếm cẩu” Diệp Vũ kia mà!

Bao năm qua, vì để Lăng Tuyệt để ý mình nhiều hơn một chút, ngoài việc bóc lột bọn họ, nàng gần như chẳng nói chuyện với họ câu nào.

Theo lời của Diệp Vũ thì:

— Nhỡ Lăng Tuyệt thấy sẽ hiểu lầm thì sao?

Còn bây giờ?

Nàng lại dám lớn tiếng nói muốn bàn chuyện song tu?

Giờ nàng không sợ Lăng Tuyệt hiểu lầm nữa sao?

Hỏa Minh nhìn có chút phức tạp, chậm rãi nói:

— Diệp Vũ… hình như đã thay đổi.

— Thay đổi? — Hồ Cửu Linh khó hiểu.

Hỏa Minh liền thuật lại chuyện vừa xảy ra bên chỗ Lăng Tuyệt.

Sắc mặt mọi người hơi biến đổi.

— Ngươi nói là… Diệp Vũ, cái người “liếm cẩu” Diệp Vũ ấy! Nàng dám bắt Lăng Tuyệt cởi áo choàng, tháo búi tóc ngay tại chỗ, còn tuyên bố sẽ đòi lại tất cả những gì đã tặng hắn? — Hồ Cửu Linh hoàn toàn sững sờ.

Hỏa Minh chỉ vào đống đồ đang cầm trên tay, vẻ mặt càng thêm kỳ dị:

— Hiện tại trông có vẻ là vậy.

Thanh Huyền mỉm cười ôn hòa:

— Nếu thật thế thì lại là chuyện tốt.

Bọn họ trở thành lô đỉnh của Diệp Vũ, chẳng phải đều là vì tăng tu vi sao? Thế nhưng Diệp Vũ lại không chịu song tu, cũng chẳng chuyên tâm tu luyện, chỉ lo chạy theo Lăng Tuyệt.

Dù họ có nỗ lực thế nào, bị ràng buộc bởi khế ước, tu vi của họ cũng không thể vượt qua nàng. Nàng không mạnh lên, bọn họ cũng bị kẹt lại.

Nếu Diệp Vũ thật sự nghĩ thông suốt, Thanh Huyền cũng không ngại song tu với nàng.

— Chuyện tốt? — Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Mặc Dạ hừ lạnh:

— Các ngươi quên chuyện hai năm trước rồi sao? Khi đó Diệp Vũ cũng nói sẽ không tìm Lăng Tuyệt nữa. Kết quả thì sao? Nhịn được hai ngày, rồi lại tự dâng tới cửa. Để Lăng Tuyệt tha thứ, nàng nhốt ta trong phòng luyện khí ba tháng trời.

Ba tháng đó, ngày nào hắn cũng chịu đựng hoả nghiệp thiêu đốt, luyện ra vô số tài nguyên quý hiếm. Nếu không phải vì quá đau đớn mà ngất đi, e rằng hắn còn chưa được ra ngoài.

Trong mắt Diệp Vũ, bọn họ là gì?

Chỉ là công cụ để lấy lòng Lăng Tuyệt mà thôi!

— Những trò này của Diệp Vũ, ta không tin chút nào. — Tiêu Hành cười lạnh — Hỏa Minh, đây có khi chỉ là âm mưu mới của nàng thôi, ngươi đừng tin.

“Đing! Mặc Dạ hảo cảm -1, hiện tại: -91.”

“Đing! Hỏa Minh hảo cảm -5, hiện tại: -50.”

“Đing! Tiêu Hành hảo cảm -1, hiện tại: -71.”

Trong động phủ, Diệp Vũ nghe tiếng hệ thống thông báo điểm hảo cảm mà đảo mắt.

Nàng cố ý để năm người họ ở ngoài, cho Hỏa Minh kể lại chuyện hôm nay, ai dè… chẳng những không tăng hảo cảm, còn bị trừ! Ngay cả Hỏa Minh cũng bị kéo lệch.

Ký chủ, đừng vội. Chỉ cần cô dịu giọng, chậm rãi an ủi, sớm muộn gì họ cũng… — Hệ thống đang an ủi.

— Còn đứng ngoài cửa làm gì! Vào hết đây cho ta! — Diệp Vũ đã mất kiên nhẫn, quát lớn.

Hệ thống: “…” Ký chủ, cô một chữ cũng không nghe lời ta đúng không?

Diệp Vũ giả vờ không nghe thấy.

Cách lấy lòng đàn ông, nàng không biết.

Nhưng — là tổng tài công ty niêm yết trăm tỷ, nàng rất biết cách quản lý nhân viên!

Tông môn tu tiên và công ty thật ra cũng chẳng khác gì nhau. Năm người này chính là cấp dưới trực tiếp, lại còn là loại vĩnh viễn không thể phản bội.

Trong truyện, dù họ có hận nàng đến xương tủy, vì mạng sống vẫn phải liều mạng bảo vệ nàng.

Miễn sao họ chịu làm việc, nàng không thèm quan tâm họ nghĩ gì.

Điểm hảo cảm tăng thì tốt, không tăng thì chỉ là mất thưởng hệ thống thôi. Dù không có hệ thống, nàng vẫn có thể tu luyện!

Bất cứ người đàn ông nào cũng chỉ có thể là công cụ để nàng dùng, chứ không phải kẻ khống chế nàng.

Chẳng mấy chốc, năm người lần lượt bước vào, đứng trước mặt nàng.

Bất kể họ nghĩ gì, dưới ràng buộc khế ước, họ không thể cãi lệnh nàng.

Đây chính là loại “nhân viên tuyệt đối trung thành” mà nàng hằng mơ ước!

— Chuyện bên Lăng Tuyệt, các ngươi không cần lo. Sau này ta và hắn sẽ không còn liên quan. — Diệp Vũ trấn an trước.

— Hừ. — Mặc Dạ cười khẩy.

Những người khác cũng lạnh mặt. Diệp Vũ không bận tâm. Với tiền sử của nguyên chủ, họ không tin cũng phải. Thời gian sẽ chứng minh.

— Trong Hợp Hoan Tông, các ngươi là người của ta. Thế giới tu chân tôn thờ kẻ mạnh. Tu vi của các ngươi khiến ta thấy mất mặt lắm. — Nàng nhướn mày — Ta thật không muốn nói thế, nhưng các ngươi đúng là lứa lô đỉnh kém nhất mà ta từng “dẫn dắt”.

Thanh Huyền vẫn cười ôn hòa:

— Lứa kém nhất? Ý là sao?

— Không quan trọng. — Diệp Vũ nói — Quan trọng là năng lực và tu vi của các ngươi phải tăng lên! Từ hôm nay, tài nguyên tu luyện hàng tháng sẽ tăng! Thời gian tự do hàng tháng cũng tăng! Ngoài ra, ta sẽ tổ chức “team building” ở động phủ để tăng tình cảm đồng đội.

— Nhưng, đãi ngộ tốt thì các ngươi cũng phải cố gắng.

— Ban đầu, đãi ngộ mọi người sẽ như nhau. Nhưng ba mươi ngày nữa, ta sẽ kiểm tra lần đầu. Ai tiến bộ nhanh, tài nguyên sẽ tăng tiếp. Ai chậm, tài nguyên sẽ giảm. Ở chỗ ta, mọi thứ công bằng. Muốn nhiều tài nguyên, muốn thăng tiến, thì phải ra sức “cày cuốc” cho ta!

Năm người đều hơi sững sờ.

Ý gì đây?

Diệp Vũ muốn phát tài nguyên? Cho thời gian tự do? Còn có cả “team building” gì đó? Không hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ… ghê gớm!

Hệ thống thì im bặt.

Cái gì thế này? Đây là cách lấy lòng đàn ông sao? Ta rốt cuộc đã liên kết với loại ký chủ gì vậy trời…

— Có gì không hiểu thì hỏi ngay. Không thì đến cuối tháng chấm KPI, đừng khóc mà bảo là đầu tháng chưa nghe rõ. — Ánh mắt nghiêm khắc của Diệp Vũ lướt qua cả năm người.

Mặc Dạ cười khẩy, lạnh giọng:

— Muốn hành hạ thì cứ nói thẳng, cần gì phải bày trò.

— Lần này ta bỏ qua. Lần sau, trừ hiệu suất của ngươi! — Diệp Vũ liếc hắn.

Mặc Dạ chỉ cười lạnh. Tùy nàng muốn bày trò gì, hắn cũng chẳng thèm quan tâm.

— Tiếp theo, nói về chuyện song tu vừa rồi. — Diệp Vũ nghiêm túc.

Thanh Huyền mỉm cười:

— Xin rửa tai lắng nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play