“Ta đã nói rồi, vảy hỏa giao ta sẽ tự nghĩ cách, không cần ngươi nhiều chuyện.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Diệp Vũ.
Cô khẽ cau mày, trong lòng dấy lên chút bực bội.
Ai vậy?
Ai dám dùng cái giọng ngông cuồng đó nói chuyện với mình?!
Từ khi tay trắng lập nghiệp, đưa công ty lên sàn chứng khoán, tài sản vượt qua trăm tỷ, rất ít người dám “bíp bíp” trước mặt cô!
Còn “vảy hỏa giao” gì chứ?
Chắc ăn no quá rồi sinh ảo giác à!
Diệp Vũ mặt không đổi sắc mở mắt ra, nhưng ngay lập tức đồng tử co rút mạnh.
Cái quái gì thế này?!
Đập vào mắt cô là một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng.
Áo khoác của hắn mở rộng, để lộ cơ bụng tám múi hoàn hảo.
Chuyện đó thì thôi…
Nhưng nửa thân trên trần trụi kia lại phủ đầy từng lớp vảy! Ngay chỗ trái tim, vài mảng vảy đã bị xé rách, lộ ra phần thịt đỏ tươi bên dưới.
Máu tươi vẫn tí tách chảy xuống!
Diệp Vũ sững sờ.
Cái gì đây?
Cosplay sao?
Mà sao vảy và máu lại thật đến mức này?
Cô không nhịn được, đưa tay ấn thử.
Người đàn ông áo đen nghiến răng thật chặt, ánh mắt đầy oán độc nhìn cô, nhưng cứng rắn không phát ra một tiếng rên nào.
Diệp Vũ chẳng thèm để tâm, lại mạnh tay nhéo nhéo mấy mảng vảy đó.
Cảm giác này…
Quá thật đi!
Thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Nhưng…
Nói thật, vảy này trơn mịn, sờ cũng hơi… thích tay.
Cô vô thức mân mê thêm vài cái.
Ngay sau đó—
Bàn tay cô bị người đàn ông áo đen chụp lấy, hắn nghiến răng nói:
“Diệp Vũ! Muốn moi vảy thì moi nhanh lên! Hà tất phải cố tình tra tấn!”
Cô ngẩng lên, thấy hắn trừng mắt bi phẫn như thể muốn lột da cô ngay lập tức.
Diệp Vũ bực mình.
Đẹp trai thì đẹp traithật, nhưng tên này có tư cách gì mànhìn cô bằng ánh mắt đó?
Cô đang định mắng lại thì giọng nói lạnh lùng khi nãy lại vang lên:
“Diệp Vũ, ta đúng là cần vảy hỏa giao, nhưng ta đã nói, ta sẽ tự mìnhgiải quyết. Ngươi hà tất phải ra tay độc ác với Hỏa Minh. Hắn dù sao cũng là lô đỉnh hàng đầu mà mẫu thân ngươi tìm cho ngươi.”
???
Hỏa Minh?
Lô đỉnh?
Cái gì với cái gì?
“Lô đỉnh” chẳng phải mấy nhân vật phụ trợ tu luyện trong truyện tu tiên à? Thường thì mấy kẻ dùng lô đỉnh… chẳng phải toàn phản diện lớn sao!
Cô ngẩng lên, thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng cách đó không xa, dáng vẻ thanh lãnh, mày mắt cụp xuống, tựa tiên nhân chẳng vướng bụi trần.
Tim Diệp Vũ bỗng đập nhanh hơn.
Cô nhíu mày.
Quái lạ thật,chỉ là đàn ông đẹp trai thôi mà, cần gì phản ứng lố vậy?
Ngay sau đó, trong đầu cô vang lên một âm thanh trong trẻo:
“Đing. Hệ thống siêu cấp Lô Đỉnhchính thức khởi động.”
Chưa kịp phản ứng, một loạt thông tin ào ạt tràn vào.
Lông mày cô nhíu chặt.
Tối qua, cô chỉ uống hơi nhiều ở quánbar cùng vớihội chị em, vậy mà giờ… lại xuyên sách rồi?!
Không chỉ vậy—cuốn sách này tên là “Toàn Tu Tiên Giới Đều Sủng Ta”, và còn là truyện hạn chế độ tuổi!
Nữ chính Lâm Hoan Hoan là mẫu nhân vật “ngọt sủng” kinh điển—
Ngây thơ đáng yêu, không hiểu sự đời, nhưng từng nam nhân ưu tú lại đều mê mẩn nàng đến mất lý trí!
Cuối cùng, nàng không chọn được ai, dứt khoát dắt cả tám người cùng nhau chung sống, trải qua những ngày tháng “vui vẻ” chẳng biết xấu hổ.
Những đoạn “thịt” trong truyện viết sống động đến mức khiến người đọc nuốt nước miếng ừng ực.
Nếu là trước khi xuyên, Diệp Vũ chắc chắn sẽ nhâm nhi đọc kỹ cuốn này.
Nhưng trớ trêu thay, cô lại xuyên thành nữ phụ độc ác trong truyện!
Nguyên chủ Diệp Vũ là con gái duy nhất của đại trưởng lão Diệp Lưu Vân – trưởng lão đứng đầu Hợp Hoan Tông của tông môn bên cạnh.
Bà mẹ này thương con như ngọc, muốn gì cho nấy.
Để con gái tu luyện nhanh hơn, bà không tiếc công sứctìm về năm lô đỉnh tuyệt hảo.
Hợp Hoan Tông vốn là danh môn chính phái, tuy dùng lô đỉnh nhưng không phải để “hấp thu”, mà là song tu để cả hai cùng được lợi, tất nhiên, chủ nhân sẽ được lợi nhiều hơn.
Ngoài lợi ích tu luyện, năm lô đỉnh kia… đúng là từng người một đều là cực phẩm nhân gian.
Nhưng nguyên chủ lại ngu xuẩn, đồ tốt không thèm dùng, mà lại đi phải lòng Lăng Tuyệt – đệ tử của Thương Minh Kiếm Tông, cũng chính là tên áo trắng đang đứng kia.
Lăng Tuyệt tu luyện Vô Tình Đạo, khinh thường nữ sắc. Hắn càng lạnh nhạt, nữ phụ càng muốn chinh phục.
Nguyên chủ từ tiểu thư danh môn biến thành “liếm cẩu” chính hiệu—
Lăng Tuyệt muốn gì, cô cho cái đó.
Lăng Tuyệt không muốn, cô cũng cố nhét cho bằng được.
Cô thậm chí vì hắn mà giữ “tiết hạnh”, bỏ mặc năm lô đỉnh.
Cho rằng chính sự tồn tại của họ mới khiến Lăng Tuyệt không để mắt đến mình, không những không dùng bí pháp tu luyện, lại còn suốt ngày đánh chửi lô đỉnh.
Mẹ cô khuyên không được, cuối cùng cũng mặc kệ.
Mà Lăng Tuyệt, sau này lại trở thành một trong tám nam nhân của nữ chính Lâm Hoan Hoan.
Nữ phụ hết lòng cung phụng Lăng Tuyệt, còn hắn thì đem tất cả đưa cho nữ chính.
Nữ phụ phát hiện, tức giận đi tìm Lâm Hoan Hoan tính sổ, thậm chí quất ả một roi.
Hậu quả—
Dàn “liếm cẩu” của nữ chính nổi giận, thi nhau ra tay ngầm hại nữ phụ.
Kết cục, cô bị hủy dung, đứt kinh mạch, phế đan điền.
Mẹ cô vì khắp nơitìm bảo vật chữa trị mà bị hãm hại phải bỏ mạng.
Mất chỗ dựa, Lăng Tuyệt thìcông khai tay trong tay với nữ chính.
Mộng tưởng “Vô tình đạo nhưng lại vì ta mà sa ngã” tan thành mây khói—hắn có dao động thật, nhưng làvì người khác.
Nữ phụ nhiều lần bị làm nhục, suýt mất mạng, đành đến cầu cứu cha ruột—tông chủ Tiên Tông.
Cứ nghĩ được bảo vệ, ai ngờ ông ta gặp nữ chính liền nói: “Thì ra… người ba năm trước là nàng!”
Thế là quay sang gia nhập hội 'chân chó' của nữ chính, cùng tranh giành nữ chính với đám đàn ông khác.
Nữ phụ oan ức kể khổ, ông ta lại mắng cô chọc giận Lâm Hoan Hoan, thẳng tay phế tu vi, giam lỏng.
Cô liều mạng trốn ra, định vạch trần nữ chính tại lễ kế vị chưởng môn—rằng nàng cùng lúc dây dưa với nhiều nam tu.
Nhưng chỉ vì nói ra sự thật, khiến nữ chính rơi lệ, tất cả đàn ông quanh nàng, kể cả cha nữ phụ đều nổi giận.
Lần này, cô bị tống vào U Minh Ác Quỷ Uyên, ngày đêm chịu quỷ dữ cắn xé, hồn phi phách tán.
Năm lô đỉnh của cô cũng không khá hơn—bị hạ cổ đồng sinh cộng tử, cô đau họ cũng đau, cô chết họ cũng chết.
Cuối cùng, tất cả cùng chôn vùi.
Nữ chính thì đường hoàng thành chưởng môn, mang theo tám nam nhân hưởng phúc.
…
Diệp Vũ mở mắt, ánh nhìn lạnh như băng.
Lâm Hoan Hoan! Lăng Tuyệt!
Tên đàn ông trước mặt, với nữ phụ thì lạnh nhạt, với nữ chính lại quỵ luỵ không tiếc thân.
Tài nguyên pháp bảo nữ phụ đưa, miệng thì bảo không cần, nhưng nhận chẳng thiếu cái nào.
Nguyên chủ vì hắn mà chậm trễtu luyện, dồn hết tài nguyên cho hắn, giúp hắn thành đại sư huynh củaThương Minh Kiếm Tông, còn dư sức cung phụng nữ chính.
Đúng là đồ ngu!
Liếm cẩu, liếm đến cuối cùng mất trắng.
Nhưng bây giờ—
Cô đã tới rồi.
Đã ở Hợp Hoan Tông này, ai lại đi làm liếm cẩu chứ?
“Đừng làm bẩn động phủ của ta, dẫn Hỏa Minh đi đi.” – Lăng Tuyệt vẫn lạnh lùng như băng.
Diệp Vũ cười nhạt.
Trước kia, Lăng Tuyệt từng ám chỉ hắn cần mười vảy hỏa giao.
Nguyên chủ liền mang Hỏa Minh tới, tự tay lột vảy để lấy lòng.
Miệng thì bảo “không cần”, nhưng khi cô ra tay, hắn chẳng hề cản lại; khi đưa vảy, hắn cũng không từ chối.
Không phải vừa muốn đồ tốt vừa muốn tỏ vẻ cao quý sao?