Hỏa Minh tức đến mức bật cười.

Hắn còn tưởng…

Diệp Vũ đối với hắn thật sự có chút đặc biệt.

Bây giờ xem ra, nàng đối với ai cũng đều nói như vậy!

Bên kia vừa dỗ xong Thanh Huyền, Diệp Vũ xoay người lại thì thấy Hỏa Minh đang đứng ở cửa động phủ.

Hỏa Minh chỉ lặng lẽ nhìn nàng như thế.

Những lời nữ nhân này vừa nói, hắn đều nghe thấy cả. Hắn muốn xem, Diệp Vũ sẽ biện hộ thế nào.

“Ngươi sao lại ở đây?” – Diệp Vũ tỏ ra rất tự nhiên, như thể hành vi “tra nữ” của mình chưa hề bị bắt tại trận – “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, mau về nghỉ ngơi đi.”

Diệp Vũ không hề hoảng hốt.

Sau lần song tu thứ hai tối qua, thiện cảm của Hỏa Minh với nàng lại tăng thêm một chút.

Giờ là hẳn -20!

Quan trọng nhất là, sắc mặt Hỏa Minh có kỳ lạ thì kỳ lạ, nhưng không hề giảm thiện cảm với nàng.

Không giảm thiện cảm, vậy thì không cần quá để ý.

“Được.” – Hỏa Minh đáp – “Ngươi chắc sẽ không đi tìm người thứ ba mà ngươi ‘thích nhất’ nữa chứ?”

Hắn hơi nhướng mày.

Diệp Vũ xoa cằm.

Câu này… nghe như đang ghen.

Nhưng.

Nhìn vào con số thiện cảm vẫn đang âm, khả năng cao đây chỉ là câu thuận miệng miả mai .

“Làm gì có, ta là loại người đó sao?” – Diệp Vũ nghiêm túc đáp.

Hỏa Minh liếc nàng một cái, rồi quay vào phòng.

Buổi trưa.

Hắn vừa ra ngoài luyện thương pháp.

Phía sau núi của động phủ.

Hồ Cửu Linh ngây thơ nhìn Diệp Vũ: “Chủ nhân, Hỏa Minh nói song tu không chỉ không đau, mà còn hơi thoải mái nữa. Đợi vết thương của Hỏa Minh ca ca khỏi, ta cũng muốn song tu.”

Hồ Cửu Linh vốn không có ham muốn nâng cao thực lực.

Chỉ đơn thuần là… tò mò.

Cộng thêm… thích cảm giác dễ chịu.

“Được được, ta biết rồi. Ta sẽ sắp xếp.” – Diệp Vũ vội vàng đảm bảo.

“Thật không?” – Hồ Cửu Linh mừng rỡ – “Sẽ không khiến chủ nhân khó xử chứ?”

Diệp Vũ lập tức nói: “Khó xử? Sao lại thế? Trong năm người các ngươi, ta thích nhất là ngươi.”

Hồ Cửu Linh lập tức vui mừng, vừa định nói gì thì quay đầu, liền thấy Hỏa Minh với vẻ mặt không biểu cảm.

Hồ Cửu Linh nhiệt tình chào hỏi: “Hỏa Minh ca ca!”

Diệp Vũ chậm rãi quay đầu, liền thấy vẻ mặt khó đoán của Hỏa Minh.

Nàng bỗng thấy hơi nghẹn.

Có nhầm không vậy?

Mỗi lần nàng buông ra một câu “danh ngôn tra nữ”, là mỗi lần bị Hỏa Minh bắt gặp?

Diệp Vũ lập tức nói: “Thật sự là lần cuối rồi!”

Dù sao…

Tiêu Hành và Mặc Dạ vốn chẳng thèm để ý đến nàng!

Hồ Cửu Linh thì mơ hồ.

Lần cuối? Lần cuối gì?

Hỏa Minh chỉ bình tĩnh liếc Diệp Vũ một cái, rồi đi tới, xách cổ áo Hồ Cửu Linh: “Ngươi cũng đừng ham chơi quá. Đã tới sau núi thì lấy Thanh Hồ bút ra mà luyện.”

Mặt Hồ Cửu Linh nhăn nhó: “Có thể để ngày mai không?”

“Là hôm nay!” – Hỏa Minh nói.

Hồ Cửu Linh hết cách, chỉ đành uể oải đáp lời.

Diệp Vũ thì lại thấy cảnh trước mắt khá thú vị.

Trong nguyên tác, Hỏa Minh giỏi thương pháp, thương thuật tinh diệu đến mức Diệp Lưu Vân cũng phải khen ngợi.

Còn Hồ Cửu Linh, là tộc nhân Thanh Hồ, vũ khí sở trường là một cây Thanh Hồ bút.

Mấy lô đỉnh này, nàng đều định bồi dưỡng đàng hoàng.

Muốn làm vậy, trước hết phải hiểu rõ bọn họ để định hướng huấn luyện phù hợp sau này.

Diệp Vũ chủ động lùi sang một bên: “Các ngươi cứ bận đi, ta đứng xem.”

Hỏa Minh gật đầu.

Cổ tay hắn khẽ rung, trường thương huyền thiết đâm mạnh ra.

Đầu thương dưới ánh nắng lóe lên ánh đỏ đậm, huyết mạch tộc Giao Long bùng phát, ảo ảnh hình rồng quấn quanh mũi thương mơ hồ hiện ra.

Thân hình hắn xoay ngang quét mạnh, ảo ảnh Giao Long theo thương lao ra!

Ngoài hai mươi trượng, tảng đá khổng lồ vỡ tung ngay lập tức—trực tiếp thành bột vụn.

Hỏa Minh nhìn Hồ Cửu Linh: “Vũ khí chúng ta tuy khác nhau, nhưng một pháp thông vạn pháp thông. Thanh Hồ bút của ngươi đi tuy theo kiểu uyển chuyển, nhưng thiếu sức xuyên phá của sát chiêu.”

Nói xong, hắn lại đâm thương, mũi thương ban đầu nhắm vào cây đại thụ xa xa, nhưng ngay khoảnh khắc đâm ra, liền đổi hướng, đâm xuống đất ngay trước mặt Hồ Cửu Linh.

“Vì vậy, cần hư thực kết hợp mới khống chế địch được.” – Hỏa Minh nói.

Hắn quả thật có kiến giải sâu sắc với binh khí.

Hồ Cửu Linh tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn luyện tập.

Diệp Vũ tựa người vào gốc cây, nhìn đến xuất thần.

Nguyên tác chủ yếu toàn cảnh xuân cung giữa nam chính và nữ chính.

Mô tả về nữ phụ vốn đã ít, huống hồ là những lô đỉnh làm nền như thế này.

Nhưng thì ra…

Những nhân vật mà trong sách gần như không nhắc tới, ở thế giới thật lại tỏa sáng như vậy.

Diệp Vũ nghĩ một lát, bỗng mỉm cười bước tới: “Hỏa Minh, hay là ngươi cũng dạy ta roi pháp đi?”

Nói rồi, nàng lấy cây Tử Đằng tiên quấn bên hông ra, thản nhiên nói: “Ta định luyện roi nghiêm túc một chút.”

Nữ phụ vốn dùng roi.

Diệp Vũ xuyên tới đây, cũng không định thay đổi.

Roi này, nàng thấy khá hợp tay.

Hỏa Minh thoáng ngạc nhiên, rồi điềm tĩnh nói: “Bất cứ vũ khí nào muốn đạt trình độ cao đều cần thời gian khổ luyện dài lâu. Ngươi không cần lãng phí thời gian này.”

Thương pháp của hắn luyện đến mức này, không biết đã chịu khổ bao nhiêu.

Diệp Vũ? Nàng chắc chắn không chịu nổi.

Thà đừng bắt đầu còn hơn bỏ dở giữa chừng.

Diệp Vũ nhướng mày: “Đây là mệnh lệnh.”

Hỏa Minh im lặng một lát: “Vậy thì lấy roi ra đi.”

Dù sao nàng cũng sẽ bỏ cuộc sớm thôi.

Chỉ phí chút thời gian là cùng.

“Đúng rồi. Tối nay vẫn là ngươi đến song tu.” – Diệp Vũ vui vẻ nói.

Hỏa Minh không nhịn được liếc nàng một cái.

Nữ nhân này!

Thật không biết xấu hổ!

Hắn trấn tĩnh lại, nghiêm túc: “Ngươi diễn luyện roi pháp cho ta xem trước.”

Diễn luyện roi pháp à…

Diệp Vũ lục lại ký ức.

Nữ phụ này chỉ biết làm liếm cẩu, ngay cả thời gian tu luyện cũng lười, nói gì đến luyện roi.

Nhưng.

Diệp Lưu Vân từng cho nàng một bộ roi pháp Huyền giai: Liệt Không Tiên.

Trình độ hiện tại của Diệp Vũ…

Miễn cưỡng vung vẩy cho có hình thức thôi.

Nàng không thấy xấu hổ, diễn luôn một lượt roi pháp trình độ mầm non tại chỗ.

Ban đầu Hỏa Minh còn khá nghiêm túc, xem một lúc liền trầm mặc.

Hồ Cửu Linh thì rất có “mỹ đức”, đứng bên vỗ tay rào rào.

“Thế nào?” – Diệp Vũ mặt dày hỏi.

“Chủ nhân múa roi này…” – Hồ Cửu Linh mở miệng.

Diệp Vũ đầy mong đợi nhìn sang.

“…thật sự là múa cho ra múa luôn!” – Hồ Cửu Linh tán thưởng.

Diệp Vũ liếc hắn một cái.

Đúng là văn phong nhảm nhí!

Hỏa Minh hít sâu: “Hồ Cửu Linh, ngươi tự đi luyện bên kia.”

Hồ Cửu Linh cười tít mắt: “Chủ nhân cố lên nhé.”

Rồi hắn sung sướng trốn việc.

Hỏa Minh im lặng, không biết nên nói thế nào.

Nói thật liệu nàng có trực tiếp kích hoạt khế ước giết hắn không?

“Ngươi cứ nói thẳng!” – Diệp Vũ khích lệ – “Ta đến đây là để tiến bộ.”

Cơ mặt Hỏa Minh khẽ động, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Roi pháp của ngươi, như linh dương mất sừng, không để lại dấu vết.”

“Ý ngươi là roi pháp của ta có linh tính, sau này chắc chắn thành cao thủ một đời?” – Diệp Vũ hơi kích động.

Hỏa Minh thẳng thắn: “Ý ta là… roi pháp của ngươi, ta nhìn không hiểu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play