Những túi đựng tài nguyên đặt đó, nhưng năm người không ai động đậy.
Thanh Huyền nhướng mày.
Tài nguyên tu luyện...
Kể từ khi trở thành Lô Đỉnh của Diệp Vũ, đây là lần đầu tiên hắn thấy tài nguyên tu luyện thật sự!
Mấy người kia cũng vậy.
Diệp Vũ căm hận muốn xé nát từng thớ thịt của bọn họ, đem tất cả dâng cho Lăng Tuyệt.
Đâu nghĩ đến chuyện để họ tu luyện, để họ nâng cao tu vi?
Ban đầu tưởng Diệp Vũ tối qua chỉ nói suông.
Ai ngờ chớp mắt đã thật sự cùng Hỏa Minh song tu.
Giờ còn thật sự đưa ra tài nguyên tu luyện!
Chẳng lẽ cô ấy... thật sự từ bỏ Lăng Tuyệt rồi?
Hồ Cửu Linh liếc sang bên trái rồi bên phải, một tay chộp lấy túi đựng tài nguyên.
Hắn nhanh chóng kiểm tra một lượt, mắt lóe lên sự kinh ngạc: “Nhiều tài nguyên thế này, đều cho ta sao?”
“Chỉ là tạm thời thôi.” Diệp Vũ đáp.
Hồ Cửu Linh hơi thất vọng.
Quả nhiên, đồ của Diệp Vũ không dễ lấy như vậy.
Liệu mình lấy rồi, cô ấy có bắt mình lột da làm áo cho Lăng Tuyệt không?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi run rẩy.
Diệp Vũ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, chỉ tháng đầu tiên là như nhau.
Cuối tháng nếu kết quả tu luyện không tốt, tháng sau tài nguyên sẽ giảm bớt.”
Hồ Cửu Linh chưng hửng, rồi ánh mắt bừng sáng.
Hóa ra, “tạm thời” của Diệp Vũ là ý này!
Hắn vội ôm chặt túi đựng tài nguyên: “Ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.”
“[Hồ Cửu Linh +10 điểm thiện cảm! Hiện tại thiện cảm: -20!]” hệ thống vang lên tiếng thông báo.
Diệp Vũ tỏ vẻ hài lòng.
Trong năm Lô Đỉnh này, Hồ Cửu Linh có vẻ dễ dỗ nhất, có thể tập trung tăng thiện cảm với hắn trước.
“Lấy tài nguyên, vậy cô lại muốn ta trả giá gì?” Tiêu Hành cười lạnh: “Có phải muốn lấy mạng ta đưa cho Lăng Tuyệt không?”
Diệp Vũ nhìn hắn ta một cái, thản nhiên đáp: “Muốn thì lấy, không thì cút.”
Thái độ của Diệp Vũ thế này thật sự!
Mặt Tiêu Hành biến đổi, hắn cầm lấy túi đựng tài nguyên rồi trở về phòng mình.
Rồi Mặc Dạ cũng cầm túi rời đi, mặt không biểu cảm.
Thanh Huyền ánh mắt lấp lánh, cũng cầm lấy túi đựng tài nguyên, trong mắt hiện lên nụ cười: “Cảm ơn chủ nhân.”
“[Thanh Huyền +2 điểm thiện cảm! Hiện tại thiện cảm: -48!]”
Lập tức, Thanh Huyền chủ động hỏi: “Chủ nhân, tối nay đến lượt ta song tu chứ?”
Thanh Huyền chủ động đến lạ.
Diệp Vũ ho nhẹ một tiếng: “Không vội, đợi vài ngày rồi nói.”
Hiện giờ kinh mạch hắn bị đứt hết, song tu cũng không hiệu quả.
Thà đợi tinh huyết sâm chuẩn bị xong rồi mới song tu.
“Tại sao?” Lần này Thanh Huyền không vội nhận lời, hắn thong thả tháo dây thắt lưng, áo quần lập tức trở nên lỏng lẻo, lồng ngực trắng nõn hiện lên mờ ảo.
Thanh Huyền nhẹ giọng hỏi: “Ta... là do ta không đủ tốt sao?”
Trong mắt hắn dường như ẩn chứa sức mê hoặc tột cùng.
Diệp Vũ nhất thời không chịu nổi.
Không phải cô chưa từng ra thế giới bên ngoài.
Chỉ là những mỹ nam trong giới tu tiên này, tươi hơn nhiều so với thế giới của cô.
Cô bị vẻ trắng nõn đó làm cho hoa mắt một lúc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Muốn quyến rũ cô?
Thanh Huyền vẫn còn thiếu chút.
Cô giơ tay nhẹ nâng cằm hắn lên: “Chậm mà chắc, rồi cũng đến lượt ngươi.”
Ánh mắt Thanh Huyền lóe lên, hắn cười nhẹ, mau chóng chỉnh trang lại bản thân: “Chỉ mong chủ nhân đừng quên ta.”
“Không quên, không quên.” Diệp Vũ liếc nhìn ba người còn lại, nói: “Hỏa Minh, tối nay vẫn là ngươi đến.”
Tối qua song tu với Hỏa Minh hiệu quả không tồi, Diệp Vũ định tận dụng lúc này tiếp tục phát triển.
Thanh Huyền phải đợi tinh huyết sâm.
Hồ Cửu Linh tuy ở lại, nhưng không chủ động đề cử bản thân.
Mặc dù bọn họ là Lô Đỉnh của cô, nhưng mọi chuyện cũng cần dựa trên sự tự nguyện.
Không ai chủ động, cô cũng không ép.
Hỏa Minh nhìn Diệp Vũ, nét mặt phức tạp, nhẹ giọng đáp ứng.
“Được rồi, mọi người đi xem lại tài nguyên của mình, chăm chỉ tu luyện đi.” Diệp Vũ nói.
Mọi người đều gật đầu.
Thanh Huyền rời đi, còn để lại ánh mắt đầy mong chờ với Diệp Vũ.
Nhưng Diệp Vũ giả vờ không thấy.
Ra khỏi phòng Diệp Vũ.
Thanh Huyền thu lại vẻ mê hoặc trên mặt, toàn thân trở nên hơi lạnh lẽo.
Hỏa Minh liếc hắn: “Sao ngươi phải thế?”
Thanh Huyền vốn kiêu ngạo, giờ lại nhiều lần chủ động yêu cầu song tu với Diệp Vũ, Hỏa Minh trong lòng thấy khó hiểu.
Thanh Huyền mặt không biểu cảm: “Người từ đỉnh cao rơi xuống địa ngục, muốn leo lên lại luôn là khao khát mãnh liệt hơn cả!”
Trước kia.
Hắn không thấy chút hy vọng nào.
Cho nên.
Hắn chọn cách buông thả.
Nhưng bây giờ.
Diệp Vũ đã phát ra tín hiệu, hắn tất nhiên phải cố hết sức nắm lấy cơ hội!
“Ngươi có hận thù sâu nặng của riêng ngươi.
Còn ta, có chịu làm kẻ vô dụng cả đời hay không?” Thanh Huyền bình tĩnh nói.
Hỏa Minh sắc mặt thay đổi, chậm rãi nói: “Lần này, Diệp Vũ dường như quả thật thay đổi.
Có thể, ta đã có chút hy vọng rồi.”
“Có thể là vậy.” Thanh Huyền không phủ nhận, xoay người rời đi.
Hiện giờ không ai biết Diệp Vũ sẽ giữ được bình thường bao lâu.
Nhưng.
Chỉ cần còn một tia hy vọng.
Dù nhỏ đến mấy, hắn cũng sẽ cố hết sức giữ lấy!
Dù phải từ bỏ sĩ diện!
Dù có không còn là chính mình!
Hắn cũng tuyệt đối không lùi bước!
Hắn, nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Hỏa Minh nhìn theo bóng lưng Thanh Huyền, thở dài nhẹ.
Hồ Cửu Linh nhìn người này, lại nhìn người kia, rồi tò mò hỏi: “Song tu có đau không?”
Hỏa Minh bỗng cứng đờ.
“Đau lắm à?” Hồ Cửu Linh bối rối: “Ta hơi sợ đau.”
Hỏa Minh do dự một lát, nói: “Không đau đâu.”
Đôi mắt Hồ Cửu Linh sáng lên: “Vậy... có sướng không?”
Hỏa Minh không biết trả lời sao trước câu hỏi này, đỏ ửng hai tai, nửa ngày mới nói: “Cũng… Cũng được.”
Hồ Cửu Linh vui mừng: “Vậy, chờ Hỏa Minh ca ca hoàn toàn bình phục, ta sẽ đi nói với chủ nhân chuyện song tu.”
Không đau thì hắn chẳng còn sợ nữa.
Cách nói chuyện thẳng thắn của Hồ Cửu Linh khiến Hỏa Minh không biết trả lời ra sao, tai hắn đỏ ửng vẫn chưa tan.
Tối đó... Diệp Vũ vẫn chọn Hỏa Minh.
Tại sao vậy?
Phải chăng cô đối với hắn có chút khác biệt so với người khác?
Trước khi song tu tối đó.
Hỏa Minh nghiêm túc hỏi một câu: “Tại sao chủ nhân vẫn chọn ta?”
Diệp Vũ nghiêm túc trả lời: “Trong năm người, ta thích nhất là ngươi.
Ta không chọn ngươi, chọn ai được?”
Hỏa Minh cảm xúc phức tạp.
Chưa kịp cảm nhận kỹ, Diệp Vũ đã thúc giục hắn triệu hồi thần hồn.
Theo lệ thường, sau khi thần hồn hợp nhất, Hỏa Minh trở về phòng.
Ngày hôm sau.
Hắn ra khỏi phòng thì thấy ở cửa động phủ, Thanh Huyền đang cười dịu dàng với Diệp Vũ.
Diệp Vũ thẳng thắn nói: “Trong năm người, ta thích nhất chính là ngươi.
Tạm thời không chọn ngươi, là để chờ đợi một thời cơ tốt hơn.”
Hỏa Minh: “...”
(*haha chị nhà đúng là trap girl nha*)