Phi thuyền bắt đầu khởi hành. Nhìn xuống bên dưới, dân chúng vẫn còn đang sơ tán, và ở phía xa kia chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn. Lửa đạn liên miên không dứt, những chiếc cơ giáp và phi cơ chiến đấu mang huy hiệu của Đế quốc đang bất chấp tất cả để ngăn chặn phi cơ địch tiến vào vùng không phận này. Thậm chí có những chiếc phi cơ chiến đấu đã đâm thẳng vào đạn pháo để cản phá, nổ tung thành từng mảnh.

Lớn lên trong một cuộc sống yên bình, lần đầu tiên Tô Thiếu Bạch trực tiếp đối mặt với chiến tranh. Cậu cảm thấy vô cùng nặng nề trong lòng và chỉ mong rằng chiếc phi cơ vừa nổ kia không có người nào.

“Huhu...”

Bên tai vang lên tiếng khóc thút thít. Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy trên phi thuyền, không ít người đang gục mặt vào cửa sổ hoặc bàn ăn mà khóc. Có lẽ chính khoảnh khắc này, họ mới nhận ra mình sắp thực sự phải rời xa nơi này mãi mãi.

"Ông nói chúng ta không thể ở lại đây, vậy là chúng ta sẽ đến một tinh cầu khác sao ạ?" Mặc dù đã có câu trả lời trong lòng, nhưng Tô Thiếu Bạch vẫn muốn xác nhận lại. Dù cậu đến tinh cầu này một cách mơ hồ, và không biết có phải vì “hiệu ứng chim non” không, nhưng khi phải rời đi, cậu vẫn cảm thấy buồn bã.

“Đúng vậy, Đế Quốc có hàng trăm tinh cầu, có khá nhiều tinh cầu có thể sinh sống được. Chỉ cần đừng bắt tôi đi khai hoang tinh cầu mới là tốt rồi.” Người đàn ông lớn tuổi cười nói, nhưng trong mắt lại rưng rưng nước mắt. Trong lòng ông cũng buồn bã không kém.

Tô Thiếu Bạch khẽ "ừ" một tiếng, không hỏi thêm. Cậu sợ hỏi nhiều sẽ khiến người khác nghi ngờ. Giữa thời chiến, nếu bị coi là gián điệp thì phiền phức lắm.

Phi thuyền dần bay ra xa khỏi vùng chiến sự, từ từ chìm vào trong mây. Lướt qua tầng mây trắng xóa, sau một khoảng thời gian bay, nó tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.

Tô Thiếu Bạch nhìn một màn trước mắt này kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Trong không gian mênh mông màu nâu nhạt là một màu đen kịt. Phóng tầm mắt ra xa, có vô số đốm bạc lấp lánh. Dải ngân hà bao trùm cả bầu trời, vũ trụ sâu thẳm có những tinh cầu lớn nhỏ khác nhau, di chuyển theo quỹ đạo riêng của chúng, đẹp đến kinh ngạc. Khi phi thuyền bay qua, những ngôi sao đó dường như có thể chạm tới được.

Đây là một thế giới bí ẩn, là nơi mà con người ở thế kỷ 21 không thể nào vươn tới được. Và tại thời đại tinh tế này, con người có thể tự do di chuyển trong vũ trụ. Tô Thiếu Bạch bỗng nhận thức rõ ràng cậu đã rời khỏi Trái Đất và đến với thời đại tinh tế xa lạ này.

"Bố mẹ không biết có phát hiện ra mình biến mất không nhỉ? Chắc ông nội sẽ buồn lắm," Tô Thiếu Bạch cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo con đang nhắm mắt nằm trong lòng.

Cậu đã cố gắng thi đại học xong, chỉ cần kiên trì thêm bốn năm nữa là có thể toàn tâm toàn ý theo ông nội học ủ rượu mà không cần phải đi học nữa. Ai ngờ chỉ vì một cú trượt chân mà lại xuyên không đến tương lai.

Nhắm mắt dựa vào cửa sổ, Tô Thiếu Bạch cẩn thận ôm chú mèo con trong lòng. Cậu cảm thấy sợ hãi. Lúc nãy cậu nghe nói người ở đây có thể sống tới 500 tuổi, còn cậu chỉ sống được một trăm tuổi. Đến lúc đó, cậu già đi sớm thì có bị coi là quái vật không?

"Khoan đã, tại sao ngôn ngữ ở đây lại là tiếng Trung?"

Chú mèo con đang nhắm mắt bỗng mở ra, ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng còn non nớt của thiếu niên, ánh mắt đầy vẻ suy tư.

Lúc này, chiến cuộc ở Noaro đã nghiêng hẳn về một bên sau khi thân vương Levy đến. Quân địch bắt đầu tan rã, cuối cùng hốt hoảng muốn chạy trốn. Nhưng thân vương Levy, với danh tiếng là thiên tài quân sự, không cho chúng cơ hội đó. Anh chỉ huy vài chiếc phi cơ nhanh chóng lao tới, vây lấy tinh hạm của địch, làm nhiễu loạn tầm nhìn của chúng. Phía sau, một quả đạn pháo đã thành công bắn trúng phần đuôi của tinh hạm đội địch.

"Bùm!"

Phần đuôi của tinh hạm địch nổ tung, chao đảo dữ dội trên không trung rồi rơi thẳng xuống đất.

Phi cơ của thân vương Levy không đuổi theo nữa, bay thẳng vào tinh hạm quân sự của Đế quốc dưới sự hộ tống của cấp dưới.

Các sĩ quan cấp cao của tinh hạm vội vã từ phòng chỉ huy chạy về khoang sau. Cánh cửa cảm ứng lần lượt mở ra. Khi đến cánh cửa cuối cùng, các sĩ quan cấp cao dừng bước, đứng thẳng người chỉnh lại trang phục, vẻ mặt xám ngắt.

Cánh cửa khoang sau nhanh chóng mở ra, một người đàn ông mặc quân phục đen xuất hiện trước mặt mọi người. Anh có dáng người cao ráo, ước chừng hai mét, gương mặt tuấn tú, đôi mắt xanh thẳm đẹp đến kinh ngạc. Khi anh tháo chiếc mũ quân đội xuống, để lộ mái tóc vàng kim.

"Bệ hạ đâu?" Thân vương Levy đi đến trước mặt vài sĩ quan cấp cao. Gương mặt vốn luôn mang theo nụ cười nhạt lúc này lại trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng, khiến vài sĩ quan cấp cao thầm kêu khổ.

“Bệ hạ, Bệ hạ,” người đàn ông trung niên đứng ở phía trước là một thiếu tướng tên là Otto. Với chức vị cao nhất ở đây, ông không thể không trả lời. Nhắm chặt mắt lại, ông nghiến răng nói: “Bệ hạ... đã mất tích.”

"Ngươi nói cái gì?" Levy không thể tin nổi, tiến lên một bước. "Ngươi nhắc lại lần nữa xem?"

“Khi chúng tôi hộ tống Bệ hạ trở về, trên đường đã bị một đội quân địch truy đuổi. Hộ vệ trưởng Lãnh đã chỉ huy binh lính chặn lại, còn chúng tôi đi trước. Nhưng không ngờ khi đến không phận của tinh cầu Noaro, chúng tôi lại phát hiện còn một đội quân địch khác đang bám theo. Trong lúc chiến đấu, tinh hạm bị tấn công bằng sóng tín hiệu, cửa khoang mở ra, rất nhiều đồ vật đều bị rơi ra ngoài, bao gồm... cả bệ hạ.”

Thiếu tướng Otto nghiến chặt răng, ánh mắt lộ ra vẻ đau khổ. Bệ hạ ở tiền tuyến, tinh thần lực đột nhiên dao động kịch liệt, mất đi ý thức và khôi phục chân thân xé nát vài chiến hạm địch, cuối cùng không chịu nổi sự đau đớn do chứng cuồng loạn gây ra, đành phải tiêm thuốc an thần, và thu nhỏ chân thân lại.

Là hộ vệ trưởng của bệ hạ, Tướng quân Lãnh Huân buộc phải đưa bệ hạ từ tiền tuyến về Đế Tinh, nhưng không ai ngờ lại xảy ra tai nạn bất ngờ trên đường.

Levy giận dữ: “Lãnh Huân, cái tên vô dụng đó!”

Thân vương Levy xưa nay tính tình ôn hòa, hiếm khi tức giận. Lần này nổi giận, tất cả các sĩ quan cấp cao đều sợ hãi, lập tức quỳ một gối xuống, im lặng như ve sầu mùa đông.

“Lập tức phong tỏa tinh cầu Noaro, không cho phép ai ra vào,” Levy lập tức ra lệnh, “Ai dám để lộ tin tức Bệ hạ mất tích ra ngoài, sẽ xử lý theo quân pháp.”

Mọi người đáp: “Rõ!”

“Nhưng mà...” Thiếu tướng Otto rất không muốn làm thân vương Levy giận thêm nữa, nhưng vẫn phải nói, “Quân địch đã phóng hai quả đạn pháo phóng xạ ở đây. Vậy còn những người dân...”

Levy: “Trước tiên hãy đưa họ đến thành phố ngầm, kiểm tra nghiêm ngặt từng người một rồi mới cho đi.”

Thiếu tướng Otto: “Vâng. Còn nữa, Điện hạ, Bệ hạ...”

Giọng của Thiếu tướng Otto hơi run rẩy, trán không ngừng đổ mồ hôi. Các sĩ quan khác đang quỳ trên đất cũng không khá hơn là bao, thậm chí có người còn lộ ra vẻ sợ hãi.

Levy lập tức hiểu được bọn họ đang lo lắng điều gì. Nghĩ đến vị quân vương Đế Quốc có tính tình bạo ngược kia, trong lòng anh cũng không đành lòng. “Trước tiên hãy tìm Bệ hạ đã, còn chuyện sau này, tôi sẽ cố gắng cầu xin giúp các vị.”

Các sĩ quan: “Tạ ơn Điện hạ.”

Levy không ở lại lâu, trở về khoang sau và đi vào phi cơ của mình. Anh phải nhanh chóng tìm thấy Bệ hạ, nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Người đi cùng Levy vào phi cơ là phó quan Gavin. Thấy Levy có vẻ lo lắng, hắn không khỏi nói: “Điện hạ, ngài cũng biết tính tình của Bệ hạ, lần này ra tiền tuyến cũng là do ngài ấy tự ý hành động. Thiếu tướng Otto ông ấy cũng...”

“Gavin,” giọng của Levy nhàn nhạt, nhưng lại làm Gavin giật mình. Hắn chỉ nghe Levy nói tiếp: “Bệ hạ không phải là người cậu có thể tùy tiện đánh giá.”

Gavin: “Điện hạ...”

Levy: “Bất luận Bệ hạ làm gì cũng là vì Đế Quốc, hiểu không?”

Gavin: “Rõ!”

Chiếc phi cơ mang huy hiệu của Thân vương Levy bay ra khỏi quân hạm, hướng về phía Noaro. Chuyến đi này có liên quan đến sự tồn vong của cả Đế Quốc.

Phi thuyền bay trong vũ trụ một ngày, khi Tô Thiếu Bạch được đánh thức để ăn cơm, trong khoang đã không còn ai khóc nữa, nhưng không khí vẫn rất nặng nề và căng thẳng.

Phần ăn được phát là một miếng thịt bò, một phần salad và một cái bánh mì. Mùi thức ăn rất thơm, nhưng nghĩ đến chú mèo con đang ở trong lòng, Tô Thiếu Bạch đành cắn răng tìm một người lính để hỏi xem có sữa hay thức ăn cho mèo không.

Những người ngồi cạnh Tô Thiếu Bạch nhìn nhau, rồi nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tô Thiếu Bạch: “Sao, sao vậy ạ?”

Cậu rõ ràng nhìn thấy rất nhiều động vật được đưa lên khoang, lẽ ra phải có thức ăn chứ.

“À, cậu ấy nói đồ ăn cho trẻ con đấy, em trai cậu ấy còn nhỏ, chắc là tuổi uống sữa.” Người đàn ông lớn tuổi bên cạnh giúp cậu giải thích. Những người khác nghe thấy, gật gật đầu, rồi chuyển tầm mắt đi.

Trẻ con? Em trai?

Tô Thiếu Bạch có vẻ không hiểu.

Nhân viên phát cơm nghe thấy, lấy ra hai hộp sữa từ dưới xe đẩy, đưa cho cậu rồi đi mất.

Tô Thiếu Bạch: “...”

“A, không được ăn thịt, thịt có muối!” Tô Thiếu Bạch quay đầu lại đã thấy chú mèo con đang ngồi trên bàn ăn, gặm từng miếng thịt nhỏ. Cậu vội vàng đưa tay ôm nó vào lòng. Chú mèo con không nghe lời, ‘meo meo’ kêu và muốn giãy ra.

Người đàn ông lớn tuổi bên cạnh nhìn một người một mèo tương tác, bật cười, đưa tay giúp đổ sữa ra một chiếc hộp cơm rồi đẩy sang cho cậu.

Tô Thiếu Bạch vội vàng nói lời cảm ơn, đưa sữa đến bên miệng chú mèo con, “Cái này ngon lắm, uống đi.”

Chú mèo con: “...”

“Nhanh lên đi, ngửi thử xem, thật sự ngon lắm, rất ngon.” Tô Thiếu Bạch vừa nói, vừa làm bộ đưa sữa đến miệng mình, ý bảo: Nếu không uống thì tôi uống đấy.

Chú mèo con liếc Tô Thiếu Bạch bằng ánh mắt của một kẻ ngốc, kiêu ngạo quay đầu đi, dẫm chân một cái rồi nhảy vào trong áo sơ mi của cậu. Tô Thiếu Bạch lẩm bẩm hỏi: “Thật sự không uống sao?”

Cậu chưa từng nuôi mèo, chỉ nghe nói mèo không được ăn muối, nhưng có thể uống sữa. Hóa ra là sai sao?

“Meo!”

Chú mèo con kêu một tiếng, quay đầu lại, mắt nhìn thấy làn da trắng nõn trên ngực Tô Thiếu Bạch, vươn móng vuốt, cào một cái.

“A!”

Tô Thiếu Bạch hít một hơi lạnh, xách chú mèo con ra, giận dỗi trừng mắt với nó, định nói ‘cào tôi nữa là tôi không cần cậu đâu’. Nhưng bỗng nhiên nghĩ, nếu không cần nó, cậu sẽ lại chỉ còn lại một mình.

Nghĩ đến đây, Tô Thiếu Bạch bất lực, hai mắt đỏ hoe, cậu nhớ bố mẹ và ông nội.

Chú mèo con: “...”

Bộ dáng sắp khóc của thiếu niên rất đáng thương. Chú mèo con vốn lạnh lùng bỗng nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi vươn móng vuốt, đặt lên mí mắt của thiếu niên, cằm hơi hếch lên, đôi mắt ướt át nghiêm túc nhìn Tô Thiếu Bạch, như đang nói: Ông đây an ủi ngươi, không được khóc.

Bộ dáng nghiêm trang của chú mèo con khiến Tô Thiếu Bạch bật cười, cậu không kìm được ôm chặt lấy nó rồi nhẹ nhàng dụi đầu.

Chiếc phi thuyền bay trong vũ trụ suốt một ngày, và hạ cánh tại một tinh cầu tên là Thạch Thị Tinh. Đây là một tinh cầu có nhiều điểm tương đồng với tinh cầu Noaro, thuộc cấp ba trong số các tinh cầu của Đế Quốc, không giàu có cũng không nghèo khổ.

Đám đông chen chúc ồn ào. Có người cầm loa hô to, có vẻ là đang phân phối chỗ ở.

“A!”

Một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên, đám đông trở nên hỗn loạn, tiếng ồn ào không ngừng truyền đến. Có chuyện gì đó đột ngột xảy ra ở phía trước, dòng người bắt đầu lùi lại. Tô Thiếu Bạch che chắn cho chú mèo con, trong lòng sốt ruột không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Có người bị chứng cuồng loạn tự bạo.”

“Là lính, một người lính!”

“Trời ơi, sao lại tự bạo? Tôi nghe nói thuốc đặc trị hiện tại vô dụng với những ca cuồng loạn nặng.”

“Không thể nào, con trai tôi có tinh thần lực cấp A, phải làm sao đây? Tôi, tôi không muốn con trai tôi có chuyện gì!”

“Anh ấy ở đâu?”

“Ở tiền tuyến. Cô cũng biết đấy, những người có tinh thần lực trong Đế Quốc đều bị điều đến tiền tuyến.”

“Vậy thì xong rồi, tôi nghe nói khu vực mắc chứng cuồng loạn đều ở trong quân đội.”

“Quân đội? Tôi nghe nói quân đội đang dùng những người có tinh thần lực để làm thí nghiệm có phải không?”

“Tôi cũng nghe nói thế, hình như là Bệ hạ ra lệnh.”

Những tiếng nói chuyện dồn dập không ngừng truyền vào tai Tô Thiếu Bạch. Lượng thông tin lớn đến mức đáng sợ. Cậu sốt ruột lo lắng, rốt cuộc cậu đã đến một thế giới như thế nào?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play