Ầmm! Một tiếng nổ lớn rung chuyển trời đất. Khói bụi cuồn cuộn bốc lên từ phía xa. Tiếng la hét và tiếng khóc hòa thành một mảng. Những tòa nhà cao tầng đổ sụp, cây cối và nhà cửa bốc cháy, ánh lửa rực sáng chói mắt.

Phía xa, một tinh hạm khổng lồ đang cố gắng ngăn quân địch bên ngoài khu dân cư. Từng đợt phi cơ nhỏ từ trong tinh hạm bay ra, lao thẳng vào quân xâm lược rồi rơi xuống trong biển lửa, tạo nên một cảnh tượng bi tráng.

"Tại sao, tại sao chiến tranh lại lan đến đây? Đây là trung tâm của tinh hệ Đế quốc mà!"

"Đế quốc sắp diệt vong rồi, Đế quốc sắp diệt vong rồi!"

"Tại sao, tại sao chủ tinh không báo trước chiến tranh sẽ đến? Tại sao bệ hạ không phái quân đến? Người đã bỏ rơi chúng ta, bỏ rơi tinh cầu Noaro rồi sao?"

"Đừng đi ngược lại, đi mau!"

"Tinh hạm đang đến, mau lên! Tinh hạm cứu viện của Đế quốc đang đến!"

"Là phi thuyền của thân vương Levy, ở pháo đài Noaro kìa! Chạy mau!"

"A a a..."

"Ầm! Ầm!"

Chiến tranh đã bùng nổ trên tinh cầu này. Mọi người không ngừng chạy trốn, kéo theo sau là đủ loại dã thú như sói, hổ, sư tử,...

Đầu óc Tô Thiếu Bạch hoàn toàn trống rỗng. Cậu không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết chạy theo đám đông, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại, sợ bị hổ hay sư tử vồ lấy.

Chỉ được một lúc, Tô Thiếu Bạch, người vốn ít vận động, đã kiệt sức. Cậu loạng choạng và suýt ngã. Một người bên cạnh vội đẩy cậu sang một bên. Chân cậu nhũn ra, mất đà ngã nhào vào bụi cây bên đường.

Ngực cậu đau thắt, khiến cậu không thở nổi.

"Đau quá!" Tô Thiếu Bạch hít một hơi, chưa kịp lấy lại sức đã cố gắng bò dậy, tựa vào một bên tường. Cậu nhìn cảnh tượng hỗn loạn và đau thương trước mắt, tiếng khóc của con người hòa lẫn với tiếng gầm của hổ, tiếng sủa của chó.

"Con người và động vật nơi này thật hòa thuận," Tô Thiếu Bạch thì thào, ánh mắt chuyển hướng về phía xa.

Những con tàu vũ trụ mà cậu chỉ từng thấy trong phim khoa học viễn tưởng, giờ lại như ẩn như hiện lấp ló trong những tầng mây. Từng phi cơ nhỏ lướt đi với tốc độ cực nhanh, còn những cơ giáp khổng lồ tự do biến hình bay lượn trên trời và lao xuống đất.

"Mình không mơ, mình đã xuyên không rồi," Tô Thiếu Bạch tiếp tục lẩm bẩm.

Là một "học sinh ba tốt" của thế kỷ 21, Tô Thiếu Bạch chỉ dành thời gian ở trường hoặc trong xưởng rượu của mình. Thời gian rảnh còn lại thì xem phim truyền hình, đọc tiểu thuyết, nên thể loại xuyên không, trọng sinh không còn xa lạ. Cậu nhớ lại mình đã trượt chân rơi vào một thùng lên men, không bị rượu làm cho say mà lại rơi xuống một cái hố sâu không đáy. Khi cậu hoàn hồn, đã thấy mình đang ở giữa đám người chạy trốn.

"Vậy mình là vai phụ chết yểu, hay là vai chính đây?" Tô Thiếu Bạch lại tự hỏi.

Không ai có thể cho cậu câu trả lời. Những câu hỏi này lúc này cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là phải chạy trốn đã.

"Meo, meo, meo~"

Khi Tô Thiếu Bạch định đứng dậy, một tiếng mèo kêu yếu ớt vang lên. Nghe có vẻ là một chú mèo con. Không suy nghĩ, cậu bò xuống dưới, nhìn quanh và phát hiện dưới bụi cây có một chú mèo con màu trắng, chỉ to bằng lòng bàn tay. Khi thấy Tô Thiếu Bạch, đôi mắt sắc lạnh của nó lộ ra vẻ lạnh lùng, như đang đánh giá cậu.

Tô Thiếu Bạch: "... Quỷ thật, tại sao mình lại thấy sự lạnh lùng và sát ý từ ánh mắt của một con mèo con cơ chứ?"

"Lại đây nào," Tô Thiếu Bạch vẫy tay. Giữa thời chiến như thế này, một chú mèo con nhỏ bé như vậy không thể sống sót.

"Ngao ô~"

Chú mèo con mở cái miệng nhỏ xíu, gầm gừ với Tô Thiếu Bạch, lộ ra hàm răng trắng tinh và cái lưỡi hồng nhỏ, trông vừa dữ dằn lại vừa đáng yêu.

"Đừng sợ, ta sẽ không làm hại em đâu," Tô Thiếu Bạch cười cong mắt, cố tỏ ra thân thiện như một bà hàng xóm. "Ta sẽ mang em đi, sau này cứ đi theo ta, có cơm ngon rượu say, được không?"

Bộ lông của chú mèo con dựng đứng. Khi cậu đưa tay ra, nó chuẩn bị vươn móng vuốt cào cậu, nhưng rồi bỗng sững lại.

Một mùi rượu thoang thoảng từ ngón tay thiếu niên lan tỏa, khiến tinh thần đang căng thẳng của nó dịu lại trong giây lát.

Đây là loại rượu gì? Tại sao nó chưa từng ngửi thấy bao giờ?

Trong khoảnh khắc mèo con ngây người, cổ nó đã bị túm lấy. Móng vuốt đang giơ lên chưa kịp cào đã rơi vào một vòng tay ấm áp, thoảng mùi rượu.

"Đừng sợ nha!" Tô Thiếu Bạch ôm mèo con vào lòng, vỗ về và nhẹ nhàng vuốt ve nó.

"Ầm!"

Lại một tiếng nổ lớn từ xa. Nếu không đi ngay, sẽ không kịp nữa.

Tô Thiếu Bạch nhét chú mèo trắng vào ngực, lại tiếp tục chạy theo đám đông. Chẳng bao lâu, cậu đã đến pháo đài Noaro mà mọi người nhắc đến. Vài con tàu vũ trụ khổng lồ đang đậu trên mặt biển, hình dáng giống như cá voi xanh nhưng làm từ kim loại lạnh lẽo, tỏa ra ánh sáng đen đầy vẻ uy lực. Tô Thiếu Bạch thầm kinh ngạc, quá lợi hại.

Pháo đài Noaro có vài bến cảng. Đám người và động vật đang chen chúc nhau tiến lên. Trên lối đi, hai hàng lính mặc quân phục đen đứng thẳng tắp, cao ít nhất hai mét. Họ cầm vũ khí hình súng, lưng thẳng, uy phong lẫm liệt và thần sắc nghiêm nghị, khiến người ta kính nể.

"Đây là thân binh của thân vương Levy. Điện hạ đích thân đến đón chúng ta. Trong Đế quốc, thân vương Levy là người thân thiện nhất," một ông lão bên cạnh thấy Tô Thiếu Bạch cứ lén nhìn những người lính liền tốt bụng giải thích.

"Thân vương Levy?" Tô Thiếu Bạch theo bản năng hỏi lại.

"Chậc, sao cậu lại không biết thân vương Levy cơ chứ? Ngài ấy là biểu ca của Bệ hạ, là con trai trưởng của Công chúa Đế Quốc, chiến công hiển hách, thân dân, yêu dân, hơn hẳn cái tên bạo… ha ha, không có gì." Ông lão dường như nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng xua tay, thúc giục Tô Thiếu Bạch đi nhanh lên.

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Đây là điều Tô Thiếu Bạch lo lắng nhất.

"Không biết, cứ theo phi thuyền đi thôi. Trước có tin tức nói quân địch đã thả bom phóng xạ ở đây, tạm thời không thể ở lại tinh cầu này nữa," ông lão mang một chiếc ba lô nhỏ, bên trong là những gì ông vơ vét được nhanh nhất. Rời khỏi tinh cầu này, ông không biết khi nào mới có thể trở về.

Hai người không nói gì nữa, tiếp tục đi theo dòng người. Càng đến gần phi thuyền, Tô Thiếu Bạch càng lo lắng. Ông lão nói đến bệ hạ, thân vương... những danh xưng nghe thật cổ xưa, nhưng mọi thứ cậu thấy lại cho thấy đây là một tinh cầu công nghệ cao do một đế vương thống trị. Cậu tự hỏi liệu khi lên tàu, công nghệ cao có nhận ra thân phận của cậu không. Với tâm trạng bồn chồn, Tô Thiếu Bạch không dám ngẩng đầu. Cậu đi theo dòng người, bàn tay vô thức đưa vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo con vừa nhặt để tìm sự an ủi.

Chú mèo con, đã trăm năm không ngủ ngon, đang lơ mơ thiếp đi nhờ mùi rượu. Bị Tô Thiếu Bạch vuốt ve, nó giật mình tỉnh dậy, sự tức giận dâng lên. Nó giơ cao móng vuốt, cào xuống.

"Á!"

Tô Thiếu Bạch hít một hơi, trên mu bàn tay có ba vết cào hằn rõ. Cậu cúi đầu, thấy đôi mắt đen láy của mèo con đầy vẻ cảnh cáo. Sau đó, nó quay đầu, dụi dụi cái đầu nhỏ vào ngực cậu, hai móng vuốt đan vào nhau, đầu nghiêng sang một bên rồi nhắm mắt lại ngủ.

Tô Thiếu Bạch: "..."

"Nhanh, đến lượt chúng ta rồi," ông lão vẫn đi cạnh Tô Thiếu Bạch. Thấy chú mèo con trong ngực cậu, ông hỏi: "Cháu mang theo em trai à?"

Tô Thiếu Bạch: "..." tôi nghi ngờ ông đang mắng tôi

Người lính không kiểm tra thân phận của Tô Thiếu Bạch, và cậu đã an toàn bước lên phi thuyền. Theo dòng người, Tô Thiếu Bạch tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Ông lão ngồi bên cạnh cậu. Dân chạy nạn tiếp tục đi vào. Mọi người đều mang theo bao lớn bao nhỏ. Không thấy thêm động vật xuất hiện nữa, có lẽ chúng đã được đưa đến nơi khác, vì con người không thể ở chung với động vật.

Người dân Đế quốc này rất quý trọng động vật, đến mức ngay cả khi chiến tranh nổ ra cũng phải mang chúng theo chạy trốn.

Tô Thiếu Bạch lại cảm thán. Cậu sờ vào chú mèo nhỏ trong ngực, nhận lại một tiếng "meo" phản đối lầm bầm. Tô Thiếu Bạch mềm lòng, cúi xuống nhìn chú mèo con trắng nhỏ xíu cuộn tròn thành một cục, trong lòng tràn ngập cảm xúc: "Muốn hít hà quá."

Số chỗ ngồi trên khoang dần dần được lấp đầy. Phía dưới vẫn còn rất nhiều người chen chúc. Những người lính bắt đầu từ chối cho đám đông lên, dẫn họ sang các phi thuyền khác. Chỉ một lát sau, một chiếc chiến cơ màu xám hình con ưng bay tới, lượn hai vòng trên đám đông rồi bay lên trời. Một lát sau, một chiến cơ màu xám có hình dáng như đại bàng bay đến, lượn hai vòng trên đầu đám đông rồi bay lên.

Ngay lập tức, dân chúng bên dưới reo hò, vẫy tay chào chiếc phi cơ.

Là nhân vật quan trọng nào sao? Tô Thiếu Bạch thầm nghi hoặc.

"Là cơ tọa của điện hạ Levy!"

"Trời ơi, đúng là điện hạ Levy! Người đã cứu chúng ta! May mà có người, nếu không tôi đã chết ở đây rồi!"

"Điện hạ Levy đến cứu chúng ta!"

"Điện hạ Levy mới là người yêu thương chúng ta nhất, hoàn toàn không giống với tên bạo quân chỉ biết run rẩy kia! Tại sao năm đó không phải điện hạ Levy lên ngôi?"

"Trời ơi, mau im miệng đi! Đừng nói bậy bạ, để người khác nghe thấy thì sao?"

"Tôi nói sự thật mà!"

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Điện hạ Levy mang thân kim long, lẽ ra người phải lên ngôi."

"Ai mà chẳng biết ngôi vị hoàng đế của điện hạ Levy đã bị cướp đi! Tên bạo quân giết cha giết mẹ đó, sớm muộn gì cũng phải trả lại ngôi vị thôi."

"Trời ạ, các người đừng nói bậy nữa!"

"Đây là phi thuyền của điện hạ Levy, sợ gì chứ? Hơn nữa chúng tôi nói đâu có sai."

"Đúng vậy, uy tín của điện hạ Levy cao hơn bệ hạ, đó là sự thật."

Trong phi thuyền, một đám người xì xào bàn tán. Tô Thiếu Bạch lặng lẽ lắng nghe, cố gắng thu thập thêm thông tin. Nửa giờ sau, phi thuyền phát thông báo chuẩn bị cất cánh. Khi lính vào tuần tra, đám người kia cuối cùng cũng im lặng. Tô Thiếu Bạch vừa kinh ngạc vừa hiểu ra mình đã đến đâu.

Hiện tại là năm 6832 Kỷ nguyên Tinh Hà, sau khi loài người rời khỏi Dải Ngân Hà. Hoàng thất hiện tại mang họ Tông Chính. Hoàng đế bệ hạ là một bạo quân hiếu chiến, tàn nhẫn và khó lường. Hắn có tính cách hung bạo, đa nghi. Năm đó, hắn khởi binh đoạt ngôi, giết chết người em cùng cha khác mẹ và treo xác hắn ở cổng thành suốt ba ngày ba đêm. Kể từ ngày đó, dân chúng Đế quốc biết rằng họ đã có một vị bạo quân. Lúc này, bệ hạ đã đăng cơ gần một trăm năm, nhưng vẫn là một vị đế hoàng trẻ tuổi.

Đúng vậy, tuổi thọ trung bình của con người ở đây là 350 tuổi, những người có tinh thần lực cao thậm chí có thể sống tới 500 tuổi.

Tô Thiếu Bạch: "..."

Thông tin này quá sốc. Tô Thiếu Bạch cảm thấy mình cần thời gian để tiêu hóa. Tay cậu theo bản năng sờ lên ngực, nhưng không chạm được gì. Cậu cúi đầu, thấy chú mèo con đã tỉnh dậy, ngồi thẳng như một đứa bé, hai chân trước buông thõng, đầu nhỏ thẳng đứng, ánh mắt nhìn vào hư không.

Nó trông kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Tô Thiếu Bạch: "Tại sao mình lại cứ thấy nó giống người thế nhỉ?"

"Đoàn Tử, em... đang suy nghĩ sao?" Tô Thiếu Bạch nhịn không được hỏi.

Chú mèo con hoàn hồn, ngẩng đầu nhỏ. Một người và một mèo chạm mắt nhau, hình ảnh đối phương phản chiếu trong đôi con ngươi đen láy. Một bên âm u, một bên lại ôn hòa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play