"Cô Úc, cô thế này là?"

Trợ lý Ôn thật sự nhìn mà không hiểu hành động đứng giữa cửa thang máy của Úc Khả Khả, cô còn lộ ra vẻ mặt đấu tranh như thể đang ra quyết định gì trọng đại, chuyện này khiến anh ấy không khỏi lo lắng.

Anh ấy vốn tưởng tình cảm giữa tổng giám đốc Quý và cô Úc có gì đó biến chuyển, boss còn cố ý dặn dò mình về cô Úc nữa.

Chẳng lẽ chỉ có boss đơn phương nặng tình mà cô Úc vẫn rất kháng cự à!

Mặt trợ lý Ôn không có biểu cảm, trong lòng không nén nổi sợ hãi.

Không đúng, trước giờ cô Úc kháng cự boss, lần này lại chủ động liên lạc với boss rồi! Dù là vì thế nào thì cũng đã chứng tỏ vẫn có hi vọng!

Trợ lý Ôn quyết định làm người hỗ trợ, nụ cười trên mặt có phần nhiệt tình hơn: "Chẳng lẽ cô quên gì à? Cô có thể nói cho tôi biết, tôi xử lý giúp cô."

"Cậu không hiểu..."

[Đừng xoắn xuýt nữa, chú ba Quý thừa lúc ở dưới đang tranh cãi đã trực tiếp vào thang máy đi chuẩn bị đi tìm nhân vật phản diện rồi.]

Không đợi Úc Khả Khả nói xong, hệ thống đã tiếp sóng cắt ngang: [Ôi, chú hai Quý biết chuyện chú ba xông vào nên đã kết thúc giữa chừng với thư ký rồi.]

Úc Khả Khả: "..." Chuyện này nhanh thế à? Không cho cô cả thời gian rối rắm!

Đáng giận, quả nhiên ăn dưa là phải nhanh, một khi do dự là hụt!

Nếu như đã hụt mất dưa này thì tuyệt đối không thể bỏ qua dưa sau nữa.

Vì thế cô nhanh chóng đổi giọng: "Tôi nói là, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian lên đi, chắc chắn Quý Cảnh Diệp đã chờ sốt ruột rồi."

Trợ lý Ôn: ?

Anh ấy lặng đi rồi lại nở nụ cười lịch sự tiêu chuẩn: "Được, cô Úc, vậy mời cô đi vào."

Úc Khả Khả lại hoàn toàn không hề ngượng ngùng quay lại thang máy.

Nhìn thang máy đi lên, cô mới tò mò hỏi: [Thế chú hai Quý với cô thư ký của Quý Cảnh Diệp kia là thế nào? Bọn họ vụng trộm một cách quang minh chính đại thế ư?]

[Trên phương diện này, chú hai Quý hơi quái gở, thích chơi kích thích ở những nơi công cộng.] Hệ thống nói: [Sau khi thông đồng với nữ thư ký xong, không chỉ toilet, đầu cầu thang, phòng thư ký thậm chí là phòng họp đều có lưu lại dấu vết bọn họ vụng trộm.]

[Có điều nữ thư ký này cũng không đơn giản, thật ra ban đầu cô ta là người của nam chính Quý Lăng Hàn, được anh ta sắp xếp điều vào phòng thư ký.]

Úc Khả Khả ngửi được mùi ngon: !!!

[Lại là người do Quý Lăng Hàn phái tới?] Cô vội vàng truy hỏi: [Thế cô ta với chú hai Quý là thế nào?]

[Chú hai Quý không biết thân phận thật của cô ta, chỉ là nhìn trúng sắc đẹp và thân phận cô ta, muốn mua chuộc cô ta làm việc cho mình.]

[Tuy được sắp xếp tới bên cạnh Quý Cảnh Diệp nhưng nữ thư ký này vẫn luôn không được trọng dụng, không có cách nào đánh cắp được chuyện cơ mật quan trọng, bởi vậy càng ngày càng liên lạc ít với Quý Lăng Hàn.] Hệ thống giải thích: [Cô ta sợ sẽ bị Quý Lăng Hàn vứt bỏ, cho nên lúc được chú hai Quý tìm tới, hai người họ đã thông đồng với nhau.]

Hay lắm, đây gọi là gián điệp ba mang à?

Úc Khả Khả lập tức cảm thấy kính nể: [Cô gái này đúng là nhân tài đó trời ơi.]

Cô lại cảm thán: [Thật không hổ là nam chính, nữ thư ký lại tình nguyện vì anh ta mà hi sinh chính mình, chắc là yêu anh ta lắm?]

Dù sao trong thế giới của tổng giám đốc bá đạo cũ rích, tất cả nữ phụ đều trở thành công cụ mặt dày mày dạn la liếm nam chính. Có điều đáng tiếc là dù họ có cống hiến tất cả những gì bản thân có một cách vô điều kiện vẫn không thể nào có được trái tim của anh ta.

Bởi vì trái tim của anh ta chỉ trao cho nữ chính.

Đó là ánh trăng sáng anh ta vẫn giữ kín trong lòng, là mặt trời nhỏ của anh ta.

[Cái đó thì không, ai cho cô ta tiền thì cô ta chính là người của người đó.] Hệ thống uyển chuyển phủ nhận: [Cho nên lúc cô ta được chú hai Quý mua chuộc bằng số tiền lớn, cô ta rất phấn khích.]

Úc Khả Khả: "..."

Tưởng là lo bị Quý Lăng Hàn bỏ rơi, nhưng thật ra là lo không có tiền à!

Cô lại càng lúc càng kính nể nữ thư ký này.

Cô ta thật sự rất đặc biệt! Đúng là độc nhất vô nhị!

[Có điều hơi kỳ lạ, theo như cốt truyện thì phải là nữ thư ký mãi không được trọng dụng, cho đến khi sắp kết thúc mới được nam chính nhớ đến, nội ứng ngoại hợp cướp công ty đi.] Hệ thống hơi khó hiểu: [Sao bây giờ nhân vật phản diện lại kéo cô ta về bên cạnh?]

Chính là vì không hề có dấu hiệu báo trước nên người nhà họ Úc mới lo lắng bảo Úc Khả Khả đến tỏ thái độ công khai chủ quyền.

Úc Khả Khả cũng thấy hơi kỳ lạ, có điều cô nhanh chóng chuyển sự chú ý vì cửa thang máy mở ra. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa, rõ ràng là bị giật mình khi thang máy đột ngột mở, nhíu mày nhìn qua, sau đó sững người.

Hệ thống vội vàng nhắc nhở: [Đây là chú hai Quý, cô mau nhìn sang đằng trước bên trái, cô gái đang đi mau tới phòng thư ký chính là nữ thư ký kia. Bọn họ vừa tách nhau ra, người trước người sau đi ra đó.]

Úc Khả Khả: !

Không ngờ nhân vật chính vừa được tiếp sóng đã lập tức xuất hiện, mắt cô lập tức sáng rực, nhìn lướt qua người đàn ông trung niên không có gì đáng nhìn, thăm dò xung quanh.

Theo như sự hướng dẫn của hệ thống, cô thật sự thấy bóng lưng cô gái đi loạng choạng, đáng tiếc không nhìn được chính diện, chỉ thấy lúc cô ta chuẩn bị đẩy cửa vào thì thoáng dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn chú hai Quý cười mờ ám...

Sau đó bắt gặp vẻ mặt mờ mịt của chú hai Quý, cùng với Úc Khả Khả và trợ lý Ôn ở bên cạnh.

Nữ thư ký: "?"

Động tác liếc mắt đưa tình của cô ta chợt khựng lại, mí mắt cũng vô thức giật giật vài lần, suýt nữa lác cả mắt.

Rõ ràng ban nãy còn chưa có ai, sao tự dưng lại có thêm hai người, không nghe thấy tiếng gì, bọn họ xuất hiện đột ngột vậy?

Hiển nhiên trợ lý Ôn cũng phát hiện ra điều bất thường, khẽ nhíu mày, khó hiểu liếc hai người bọn họ rồi lập tức tỏ vẻ bình tĩnh, không nói gì cả.

Úc Khả Khả vô thức cong ngón chân: [Gay go rồi, cái tật xấu hổ giùm người khác của tôi lại tới rồi.]

Hệ thống: [Bình tĩnh, đây chính là gián điệp ba mang, không dễ bị bắt bài đâu.]

Đúng như hệ thống nói, tuy bị bắt gặp tại trận nhưng rõ ràng tố chất tâm lý của nữ thư ký rất tốt, chỉ thấy cô ta cứ thế bình tĩnh không thèm liếc Úc Khả Khả, sau đó gật đầu với trợ lý Ôn rồi tiến thẳng vào phòng thư ký.

Mà chú hai Quý phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, cười nhìn về phía Úc Khả Khả: "Cô Úc cũng đến tìm Cảnh Diệp à? Không ngờ trùng hợp vậy, mọi người đều đến lúc này."

"Đúng vậy, thật là trùng hợp."

Thấy ông ta mặt dày mày dạn không đổi sắc, trong đầu Úc Khả Khả chỉ toàn câu nói kia của hệ thống "thời gian quá ngắn", không nhịn được liếc ông ta thêm lần, lúc này mới lén lút vạch trần: [Được lắm, thím hai Thẩm nên học chút tố chất tâm lý này của bọn họ, tuyệt đối là cấp bậc bị treo lên mà đánh.]

Hệ thống cực kỳ đồng ý.

"Đúng là tới tìm Cảnh Diệp à. Hiếm khi gặp được cô Úc xuất hiện ở đây, tôi còn tưởng rằng nghe được tin gì, cố ý đến gặp người nào đó ấy." Chú hai Quý cười khà khà, nói với ý sâu xa: "Thế này xem ra, lần này chắc là có việc rồi?"

Chậc, lão cáo già giả vờ ẩn ý gì chứ.

"Đúng vậy." Úc Khả Khả cười tủm tỉm hào phóng thừa nhận: "Cháu tới đây đương nhiên là tìm vị hôn phu bồi dưỡng tình cảm rồi, mà ngược lại chú hai Quý tới có vẻ rất vội vàng, có việc gì gấp à?"

Không đợi chú hai Quý phản bác, cô đã chỉ vào cổ áo ông ta từ xa, cũng nói ẩn ý: "Màu son môi này rất đặc biệt, hình như khá giống với màu môi của cô gái vừa rồi, thật là trùng hợp ghê."

Chú hai Quý không cẩn thận để cổ áo dính màu: "..."

"Thế à? Tôi đây lại không chú ý, có lẽ lúc nào đó không cẩn thận dính vào rồi."

Sắc mặt ông ta thoáng u ám, lập tức tỉnh bơ chuyển chủ đề, cực kỳ ra dáng vẻ bề trên đưa tay làm động tác mời: "Đúng là tôi tới có chút việc, chúng ta cùng đi?"

Úc Khả Khả không nhịn được nở nụ cười, tùy ý gật đầu rồi cùng ông ta đi vào phòng làm việc. Vừa đẩy cửa ra thì chợt nghe được tiếng gào lên giận dữ: "Tôi nhổ vào, Quý Cảnh Diệp, thằng súc sinh này, tôi là chú ba của anh đấy!"

"Bố của anh còn chưa chết, anh ấy còn không đuổi tôi mà anh lại dám to gan làm chuyện tuyệt tình như vậy à?" Chú ba Quý tức đến mặt đỏ gay, cao giọng uy hiếp nói: "Hơn nữa, anh cho rằng bây giờ bố anh giao công ty cho anh thì nhà họ Quý đã là của anh rồi đúng không? Đừng quên anh còn có đứa em con riêng đó!"

Ồ, người này còn dám chạm vào vảy ngược của nhân vật phản diện, làm vậy không phải tìm đường chết sao?

Úc Khả Khả hứng thú bừng bừng ngước mắt lên lại trực tiếp chạm phải đôi mắt đen lạnh lùng âm u.

Quý Cảnh Diệp vẫn thờ ơ ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt khó lường, dường như không hề có chút thay đổi nào vì lời của chú ba Quý.

Ngũ quan tuấn tú rõ nét, góc cạnh cực kỳ sắc bén mượt mà, nhưng khí chất lạnh lùng ngang ngược bao quanh lại khiến người khác nhìn đã sợ anh.

Sau đó cô nghe được giọng nói trầm thấp lại rét lạnh của anh: "Chí ít người ngồi ở chỗ này bây giờ là tôi."

"Được lắm, Quý Cảnh Diệp, giờ anh giỏi rồi, tưởng tôi không dám làm gì anh thật à? Ông đây là chú ba của anh đấy, giờ tôi sẽ dạy dỗ anh cho ra trò!" Chú ba Quý chỉ vào anh run rẩy không thôi, thở hổn hển, không hề nghĩ ngợi cầm tách cafe ném về phía Quý Cảnh Diệp.

Chẳng ai ngờ ông ta lại dám động tay, sắc mặt mấy người lập tức thay đổi, Úc Khả Khả không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Nhưng trong lúc mọi người đang sợ hãi thốt lên, Quý Cảnh Diệp lại không thèm chớp mắt, chỉ hờ hững mặc cho chiếc tách sượt qua mặt mình đập vào bức tường đằng sau phát ra tiếng vỡ chói tai.

Rõ ràng anh đang ngồi trên ghế mà xung quanh lại tỏa ra cảm giác chèn ép từ trên cao nhìn xuống, lúc đôi mắt đen thâm trầm liếc tới khiến người ta cảm thấy cơn ớn lạnh cực kỳ sợ hãi.

Chú ba Quý đột nhiên run rẩy khó tả.

[Mẹ nó, dáng vẻ gặp nguy không loạn của người đàn ông này thật thú vị.]

Trong không khí vô cùng yên tĩnh này, Úc Khả Khả không nhịn được khen ngợi, lại không chú ý ánh mắt Quý Cảnh Diệp bâng quơ dừng lại trên người cô.

"Dạy dỗ?"

Quý Cảnh Diệp thấp giọng lặp lại từ này, đôi mắt đen thờ ơ đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Xem ra tôi vẫn mềm lòng rồi, không cho chú ba chịu đủ dạy dỗ nên chú mới dám không hề kiêng nể như thế này."

"Đã vậy." Nghe giọng điệu anh có vẻ bình tĩnh lại mang theo cảm giác chèn ép cực kỳ mạnh mẽ: "Quả thật cần phải giao những thứ kia cho cảnh sát mới có thể khiến đầu óc chú tỉnh táo lại chút."

Mặt chú ba Quý chợt biến sắc hoàn toàn: "Quý Cảnh Diệp, anh dám!"

Người ở đây đều nghe hiểu, chỉ có Úc Khả Khả giữa chừng xen vào không thể ăn dưa đàng hoàng, lén hỏi hệ thống: [Bọn họ nói chuyện gì đấy?]

[Trước kia Quý Cảnh Diệp tra được chứng cứ chú ba Quý lợi dụng công ty giành tư lợi trái phép, ép ông ta rời khỏi Hội đồng quản trị.] Hệ thống thật sự nắm rất rõ: [Vì để không bại lộ chuyện này, chú ba Quý chỉ đành chịu đồng ý.]

Úc Khả Khả: [Thật không hổ là nhân vật phản diện, nghe đúng là giống thủ đoạn của anh ta.]

Chậc, càng thú vị hơn.

Nhưng đối diện với sự uy hiếp của chú ba Quý, Quý Cảnh Diệp thờ ơ như trước, hoàn toàn không để ông ta vào mắt.

Sự khinh miệt vô hình này phả vào mặt giống như đang hỏi: Vì sao không dám?

Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc rồi.

Trong phòng làm việc tràn ngập cảm giác nghẹt thở này, ngoài mặt cô không dám thở mạnh, mà trong lòng thì đã đang hưng phấn vỗ tay rồi.

Ngực chú ba Quý phập phồng dữ dội, tức giận đến mức trước mắt biến thành màu đen, sau đó ông ta đột nhiên quay đầu, lườm chú hai Quý đứng ở phòng làm việc lại không hé răng một câu: "Anh hai, thằng nhóc này đã ngồi lên đầu chúng ta rồi, sao anh còn không nói gì?"

Chú hai Quý và Quý Cảnh Diệp liếc nhau, cười cười: "Anh đây sao dám chen vào. Chuyện đã vậy rồi, em ba đừng làm rộn nữa, làm ầm ĩ lên thì ảnh hưởng tới ai đều không tốt cả."

"--- Anh hai?"

Không ngờ chú hai Quý lại lùi bước, chú ba Quý không thể tin nổi mở to mắt, nhìn trái nhìn phải dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, lập tức chỉ vào bọn họ, cười nhạt châm chọc: "Được, các người giỏi lắm. Anh hai, anh cho rằng bây giờ anh quy phục thì có thể có kết cục tốt à?"

"Cứ chờ đi, tôi sẽ đợi cái ngày anh cũng bị thằng súc sinh này đá ra ngoài!"

Ngu xuẩn.

Thấy chú ba Quý đóng sập cửa rời đi, ánh mắt chú hai Quý tối đi chút, không thể hiện ra ngoài nhưng tâm trạng có vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn.

Đã biết nhược điểm của mình bị Quý Cảnh Diệp giữ, lại bất tài không đánh trực diện được, không tạm thời rụt đầu lại đợi thời cơ mà còn cố ý đến làm ầm ĩ gây phiền toái, chẳng lẽ muốn đợi tự chui đầu vào rọ rồi bị tống vào tù à?

Chỉ với cái đầu này, thảo nào Quý Cảnh Diệp không chút do dự khai đao với ông ta trước.

Hoàn toàn không để ý lời nói của chú ba Quý, Quý Cảnh Diệp thờ ơ hỏi: "Chú hai đặc biệt lên đây có chuyện gì không?"

"Không có gì, chỉ là nghe nói thằng ba tới gây chuyện nên chú tới thăm cháu một lát xem có sao không thôi." Chú hai Quý hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cười thân thiết: "Nếu nó đã đi, chú cũng yên tâm."

Ông ta liếc thấy mắt Úc Khả Khả đang sáng rực, cười ẩn ý: "Hiếm khi cô Úc đến tìm cháu, thật sự nên ở bên con bé nhiều chút, chú không cản trở đôi vợ chồng nhỏ các cháu quấn lấy nhau đâu."

Úc Khả Khả đột nhiên bị cue: ? Cảm ơn chú nhé.

"Vẫn là vợ chồng chưa cưới, chú hai, chú không nên rút gọn, cũng không thể rút gọn tùy tiện vậy được." Nhân lúc ông ta còn chưa ra ngoài, cô quan tâm nhắc nhở: "Có điều không trách chú được, lớn tuổi đúng là dễ không - được---"

Thấy tay chú hai Quý đập lên tay nắm cửa, nghiêng đầu lộ vẻ mặt khó coi, cô mới giật mình giải thích: "À, ý cháu là trí nhớ không tốt được lắm, cháu không cẩn thận rút gọn từ chính giữa, dù sao chú đừng hiểu lầm nhé."

Chú hai Quý siết chặt tay nắm cửa, dường như có gì đó vỡ vụn: "..."

Lão cáo già nham hiểu châm ngòi ly gián đáng ghét vừa đi, Úc Khả Khả thỏa mãn quay đầu lại chạm phải đôi mắt đen thâm trầm và thờ ơ của Quý Cảnh Diệp.

Cô hơi khựng lại, nghĩ nghĩ, đột nhiên lộ vẻ tươi cười rạng rỡ vẫy tay với anh: "Hi."

Nhân vật phản diện có thể cảm nhận được dáng vẻ tươi cười rạng rỡ chữa lành tất thảy tựa ánh mặt trời của cô không?

Cho chút thể diện, giảm giá trị hóa ác đi?

Quý Cảnh Diệp: "..." Có phải cô ấy bị dở hơi không?

Ơ :)))

---

Lời tác giả:

Quý Cảnh Diệp: Một nghìn con vịt đến rồi, đau đầu quá.

Theo góc độ nào đó mà nói, Khả Khả đúng là thuốc của boss Quý (tin chắc) (đầu chó)

Boss Quý: Loại thuốc độc kia ấy hả :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play