Thấy Quý Cảnh Diệp không có phản ứng mà chỉ lạnh lùng nhìn mình, Úc Khả Khả không xấu hổ, chỉ tỏ vẻ bình tĩnh bỏ tay xuống.
[Thật không hổ là nhân vật phản diện, anh ta cool ghê.] Cô thầm nói trong đầu: [Cậu cảm thấy nếu tôi không nói lời nào, anh ta có thể 123 người gỗ* với tôi tới khi nào?]
(*) 123 người gỗ: Chỉ trò chơi dân gian, thường sẽ là một người đứng trên vạch đích đếm từ 1 2 3 sau đó quay đầu lại thì những người đằng sau phải đứng yên tại chỗ không được động đậy, nếu ai động đậy thì người đó sẽ bị loại.
Hệ thống trầm tư thật: [Với tính cách cuồng công việc của anh ta thì có thể sẽ quên cô ở đây đó.]
Úc Khả Khả than thở: [Thảo nào nguyên chủ không thích đi tìm anh ta, hai hũ nút ở cùng nhau, quả nhiên vẫn cần gấp một trợ lý Ôn đáng tin cậy.]
Quý Cảnh Diệp: [...]
Anh yên lặng nhìn cô chăm chú, lộ vẻ sâu xa nhìn từ trên xuống.
Lúc Úc Khả Khả vừa đi vào, thật ra, Quý Cảnh Diệp đã chú ý tới cô rồi.
Khi cô tới càng lúc càng gần, tiếng dòng điện chói tai cũng dần dần biến mất, cho đến khi cô đi tới lúc này, rốt cuộc trong đầu anh đã yên tĩnh lại.
Quý Cảnh Diệp lại cảm nhận được sự yên bình lâu ngày không gặp được, tâm trạng không còn khó chịu nữa.
Dù vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng so với tiếng rẹt rẹt đứt quãng thì anh vẫn có thể chịu đựng được.
Bởi thế, dù chú ba Quý không ngừng kêu gào, Quý Cảnh Diệp vốn chẳng thèm để ý, chỉ nhìn cô đăm đăm với vẻ khó hiểu.
Đời trước trông Úc Khả Khả như thế nào, anh đã không nhớ rõ, cũng không quan tâm. Còn người đang đứng ở đây lúc này---
Lần đầu tiên anh quan sát một người cẩn thận như vậy.
Chiếc mũi đẹp đẽ tinh xảo, đôi môi anh đào, đôi mắt hạnh xinh đẹp lại sạch sẽ bừng sáng giống như nai con, nhìn dáng vẻ có phần ngoan ngoãn vô hại. Thực tế là trong lòng cô đã bị dọa, dáng vẻ nấp sau lưng trợ lý Ôn càng khiến người ta không cách nào nổi lên sự cảnh giác.
Nhưng Quý Cảnh Diệp rất rõ, đây chỉ là ngụy trang.
Đã hiểu rõ bản tính không an phận của cô, đương nhiên anh không bỏ qua đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn kia, thật sự rành rành ngập tràn vẻ "đánh nhau đi, đánh nhau rồi", sáng tới thần kỳ.
Càng khỏi nhắc đến bây giờ, cô và hệ thống chưa từng dừng trao đổi, nếu không phải Quý Cảnh Diệp cực kỳ biết nhẫn nại thì thật sự rất khó mà không đuổi cô ra ngoài.
Không hề muốn chơi trò người gỗ với cô, ánh mắt anh hờ hững nhìn cô, lộ ra vẻ chèn ép khó tả: "Cô qua đây làm gì?"
Úc Khả Khả nghĩ nghĩ rồi nói thẳng thắn: "Chú hai bảo tôi tới, tuyên bố chủ quyền chút."
Quý Cảnh Diệp: ?
Buổi sáng anh chỉ nghe được hệ thống giục cô tới tìm anh, đương nhiên tưởng rằng cô tới công lược mình, không ngờ lại còn có chuyện này.
"Chú hai nghe nói bên cạnh anh có thêm một thư ký nữ, cực kỳ lo lắng, ông ta cảm thấy anh thay đổi, khả năng không còn sạch sẽ nữa."
Úc Khả Khả nói mà mặt không đỏ, tim không nảy: "Cho nên chú bắt tôi tới tìm anh, khiến người công ty anh biết tôi mới thật sự là bà chủ."
Quý Cảnh Diệp suýt bị sự lý lẽ thẳng thắn của cô chọc cười, không khỏi hơi cụp mắt, mang theo vẻ hung dữ lại sắc bén: "Cô cho rằng cô có tư cách này?"
Úc Khả Khả: "Chẳng lẽ anh còn vợ chưa cưới thứ hai?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
"Tôi đây đúng là không nhận được tin thật." Vẻ mặt cô khựng lại: "Hay là cho tôi gặp mặt trước, xem xem rốt cuộc là ai trước ai sau?"
Cô sờ tóc mình, đau lòng nói: "Bể cá ở nhà đã đủ xanh rồi, tạm thời tôi chưa muốn nhuộm cái thứ này thành màu xanh* đâu."
(*) Nhuộm tóc xanh: Ý bả nói là bị Quý Cảnh Diệp cắm sừng.
"Liền trời lá sen xanh biếc vô cùng, lẽ nào còn có thể xanh lại càng xanh ư?"
Nghe hiểu chuyện cười địa ngục của cô, mí mắt Quý Cảnh Diệp hơi giật giật: "Tôi còn tưởng rằng cô không muốn nhận hôn ước này nên để hai bên không quấy rầy lẫn nhau."
"Vậy thì anh sai rồi." Mặt Úc Khả Khả tỉnh bơ: "Tôi rất muốn nhận đó, dù sao chồng chưa cưới của tôi đẹp trai vậy, tôi thèm thuồng sắc đẹp của anh."
Quý Cảnh Diệp thoáng khựng lại, lại cảm thấy bản thân không an toàn lắm, lạnh lùng từ chối: "... Tôi không muốn nhận."
Úc Khả Khả đưa mắt tỏ ý không đồng ý: "Đừng thế, chúng ta đính hôn đã lâu vậy rồi, sao anh còn nói mấy lời nhảm này?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Qúy Cảnh Diệp hơi cứng mặt, vẻ mặt lạnh lùng ngang ngược không ai bì nổi khi trước cũng không khỏi bị ép giảm đi chút.
Anh yên lặng hít một hơi thật sâu, cảm thấy không thể để cô nói hươu nói vượn tiếp nữa, lập tức giận tái mặt, gương mặt càng lộ vẻ ngang ngược hung dữ đáng sợ: "Cho nên rốt cuộc cô qua làm cái gì? Nếu chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ thì giờ có thể đi được rồi."
"Ơ, tôi nói còn chưa đủ rõ ràng à?" Úc Khả Khả hơi kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp trong veo lại sạch sẽ: "Tôi tới để xác nhận, rốt cuộc chồng chưa cưới của tôi có còn sạch sẽ hay không."
Quý Cảnh Diệp: "...?"
Phòng làm việc bỗng chìm trong bầu không khí lạ lùng khó tả.
Dường như cảm thấy mình nói thẳng quá, cô nghĩ nghĩ rồi kín đáo bổ sung: "Cho nên, hẳn là anh không lén vụng trộm gì ha?"
Huyệt Thái Dương Quý Cảnh Diệp giật giật, không ngờ sóng điện não vất vả lắm mới hồi phục bình thường lại còn phải chịu tra tấn cỡ này, không yên bình nổi.
Cô thật sự đến công lược anh à?
Rõ là đến chọc anh tức chết thì có, như vậy thì có thể trá hình hoàn thành nhiệm vụ, không cần lo thế giới bị hủy diệt nữa.
Tổng giám đốc Quý mang nỗi nghi ngờ sâu sắc, nhìn cô với ánh mắt nặng nề.
Chỉ thấy hàng mi cô khẽ run, mắt lặng lẽ liếc qua một bên, đôi môi hồng hào khẽ mím, như trốn tránh lại như không dám biết sự thật. Ngón tay sạch sẽ đẹp đẽ nhẹ nhàng siết tay áo, lộ ra đầu ngón tay khiến người ta vô thức mềm lòng.
Nhưng trong đầu thì ---
Hệ thống: [Oh my god, dọa cả tôi cũng không dám thở mạnh, cô nghiêm túc hỏi vấn đề này đó à?]
Úc Khả Khả: [Chẳng lẽ cậu không muốn biết, tại sao anh ta đột nhiên cất nhắc thư ký đó à? Tôi cứ cảm thấy có bí mật, rất muốn biết!]
Hệ thống thành thật trả lời: [... Muốn!]
Quý Cảnh Diệp: [...]
Cảm nhận được khát vọng trong đầu của một người một thống, tâm trạng anh dần bình tĩnh lại, ngón tay thon dài khẽ tì lên mặt bàn, khóe miệng khẽ nhếch lên ngang ngược.
Thì ra là thế, muốn biết à?
Hừm, nghĩ hay lắm.
Tuyệt đối không thể để cô ấy như ý muốn được.
"Tại sao anh không trả lời, chột dạ à?"
Không nghe được anh đáp lại, Úc Khả Khả chỉ có thể đưa mắt nhìn, không nhìn ra được biểu cảm của anh, cô không khỏi hỏi thăm dò: "Hình như là thư ký của anh có vấn đề thì phải, anh cứ không muốn nói với chú hai anh..."
Quý Cảnh Diệp khẽ nhắm mắt lại, chợt cười lạnh, giọng nói vừa lạnh lẽo uy hiếp: "Nếu như cô còn muốn ở lại đây thì tốt nhất là ngậm miệng lại."
Quả nhiên miệng chó không nhả được ngà voi, không có câu nào anh muốn nghe cả.
Úc Khả Khả nghĩ nghĩ rồi thỏa hiệp: "Được, nếu anh đã muốn ở bên tôi vậy thì tôi ngồi đây lúc nữa cũng được."
Dù sao chắc chắn trợ lý Ôn đã phát hiện ra sự bất thường, không cần cô nhắc nhở nữa.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh thật sự không tin vào tai mình, không biết rốt cuộc cô lấy sự tự tin của cô từ đâu mà có thể nói ra lời này được.
Thấy Úc Khả Khả nhìn xung quanh trái phải một vòng, không hề khách khí ngồi vào ghế sofa, lấy điện thoại ra lướt tiktok, huyệt Thái Dương anh vô thức nảy lên, biết rõ mình đã quăng ánh mắt mỉa mai không chào đón của mình cho đồ ngốc rồi.
Sao da mặt cô còn dày hơn tường thành thế, chẳng ra không nhận ra anh chán cô cỡ nào à?
Úc Khả Khả: Tôi không cần anh cảm thấy, chỉ cần tôi cảm thấy thôi =w=.
[Kí chủ, cô xác định thế này là đang công lược nhân vật phản diện sao?]
Thấy gương mặt nhân vật phản diện càng lúc càng u ám, đến cả hệ thống cũng không nhịn được hít một hơi lạnh, rất muốn vỗ tay cho sự dũng cảm của kí chủ nhà mình: [Thật sự không sợ bị anh ta đuổi ra ngoài? Phải biết là giá trị hoá ác của anh ta đã đầy tràn rồi đó!]
[Không sao, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là mặt dày, không sợ.] Úc Khả Khả không hề để ý: [Hơn nữa, không phải anh ta rất thích kiểu này sao? Cậu xem thậm chí anh ta còn không nỡ tăng giá trị hoá ác, còn uyển chuyển bảo tôi ở lại cùng anh ta ở đây này.]
Cô vừa dứt lời, giọng nói máy móc nhắc nhở đã vang lên: [Giá trị hoá ác + 1].
Sau ba giây yên lặng, cô lại không biến sắc nói: [Cậu xem anh ấy nghe lời biết bao, nói tăng là tăng, tôi cảm động quá.]
Hệ thống: [... Anh ta có thích dáng vẻ này hay không, tôi chưa nhìn ra, trái lại có thể nhận ra da mặt kí chủ cô thật sự rất dày.]
Chỉ nhìn gương mặt đáng sợ kia của nhân vật phản diện, thật sự nên cảm thấy may mắn vì tu dưỡng của anh ta tốt, nếu không còn không biết sẽ thế nào đây.
--- Phải biết đây chính là người nói giết người là sẽ giết người đó, kẻ ngoài vòng pháp luật đi dạo khắp nơi trong thế giới ngày xưa ấy.
[Tình hình thế này chỉ có thể thử làm quen với anh ta trước thôi ha?] Úc Khả Khả rất nghe lời khuyên, thành khẩn xin giúp đỡ: [Thế không thì cậu nói cho tôi biết công lược thế nào đi?]
Hệ thống: [...]
Hệ thống rất muốn nói, cô làm thế này không phải làm quen, mà ép buộc lừa gạt làm quen. Nhưng ngẫm lại chính thống nó cũng không có biện pháp giải quyết, nó lại biết điều yên lặng ngậm miệng lại.
Tuy Quý Cảnh Diệp cực kỳ không quen có người ở trong phòng làm việc nhưng may mà bọn họ nhanh chóng yên tĩnh rồi --- thậm chí lúc Úc Khả Khả lướt tiktok lại rất hiểu chuyện đeo tai nghe, không để loa ngoài.
Vì thế anh thờ ơ thoáng bình tĩnh lại xem tài liệu, vẫn chú ý làm việc.
Không bao lâu sau, anh đã quên sự tồn tại của Úc Khả Khả.
Cho đến khi trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cười sung sướng.
Úc Khả Khả: [Ha ha ha con mèo này ngốc quá đi!]
Hệ thống: [Ha ha ha ha ha.]
Có lẽ là tiếng cười quá thoải mái sung sướng, dù Quý Cảnh Diệp bị quấy rầy suy nghĩ nhưng cũng không tức giận mà vô thức ngước mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Úc Khả Khả đã thay đổi tư thế từ lúc nào, nghiêng người vào ghế sofa im lặng đập lên cái đệm, rõ ràng là bị nội dung của video chọc cười, cười cực kỳ vui vẻ.
Mắt cô cong cong, cười rộ lên thật sự rất giống kẹo bông gòn khiến người ta không nhịn được muốn chọt một cái, cảm giác muốn chìm trong xúc cảm mềm mại.
Ngón tay Quý Cảnh Diệp tì trên mặt bàn, cụp mắt hờ hững nhìn tài liệu mình cần phải xử lý trước mặt.
[Chậc chậc, người cuồng công việc đúng là khác biệt, chẳng thấy anh ta nghỉ ngơi gì cả.]
Úc Khả Khả cười đã rồi, thuần thục với cốc hồng trà chanh trợ lý Ôn bưng tới trước đó uống một ngụm, quay đầu lại chỉ thấy nhân vật phản diện đang chăm chú xử lý công việc, góc cạnh bên mặt hờ hững căng chặt, không khỏi cảm thán trong đầu.
Quý Cảnh Diệp thoáng dừng động tác lại: "..."
Đuôi mắt thoáng liếc qua cô hết phát biểu cảm nghĩ lại tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại, anh lại nhẫn nại, vẫn không nói gì cả, chỉ xoa xoa huyệt Thái Dương, con ngươi đen sâu thẳm hiện lên vẻ mệt mỏi, lần nữa đắm chìm vào trong thế giới công việc.
Dù rằng trong lúc đó thi thoảng trong đầu sẽ vẫn vang lên giọng khoan khoái vô tình lộ ra như trước, nhưng vẫn trong phạm vi anh nhẫn nại được, không hề ầm ĩ mà trái lại khiến bầu không khí xung quanh không còn yên lặng buốt giá nữa.
Không biết qua bao lâu, trợ lý Ôn gõ cửa đi vào hỏi dò có cần đặt trước nhà hàng không. Quý Cảnh Diệp đưa mắt nhìn giờ, phát hiện thì ra thế mà đã đến giữa trưa rồi.
Anh vô thức liếc Úc Khả Khả đã đổi sang tư thế nằm ngửa, cô lại ngẩn ra.
Không đợi anh đáp lời, Úc Khả Khả đã nhanh chóng ngồi dậy từ ghế sofa: "Cực kỳ cần!"
Cô quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như đang rắc ánh sao: "Ban nãy tôi lướt tiktok, vừa hay có người đề cử một nhà hàng ngon, nhìn có vẻ rất ngon, chúng ta cùng đi thử nhé?"
Quý Cảnh Diệp lạnh lùng từ chối: "Không."
Anh không muốn nói với cô thêm một giây chứ đừng nhắc đến chuyện muốn ăn cơm cùng nhau, thật sự có thể tưởng tượng ra là tai họa cỡ nào.
"Quên đi." Cảm thấy có lẽ việc dùng bữa trưa để bồi dưỡng tình cảm không xi nhê gì, Úc Khả Khả không níu kéo, sảng khoái đứng dậy: "Thấy anh còn bận, tôi đây sẽ không quấy rầy anh làm việc nữa, đi ăn trước đây, bye bye."
Nói xong, cô đi thật.
Tổng giám đốc Quý đã chuẩn bị sẵn sàng cô còn mặt dày níu kéo: "...?"
Nhìn bóng lưng cô phóng khoáng rời đi, lòng anh như nghẹn lại, trong lòng lại thầm nổi nghi ngờ: Rốt cuộc là cô ấy qua đây làm gì?
Muốn chọc anh tức chết à?
Bên đây, Úc Khả Khả không theo mô típ ấn nút thang máy, vẫn đang bàn với hệ thống: [Quán thịt nướng kia nhìn là đã thấy ngon rồi, tôi nhất định phải ăn thử.]
Hệ thống: [Thông qua tìm tòi khắp nơi kết lại, tổng hợp trên mạng đánh giá có thể tới bốn sao, có thể đi ăn thử.]
Úc Khả Khả: [Tốt quá, Thống Thống, cậu thật đúng là trợ thủ tại gia tốt!]
Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong có một người đàn ông có gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn rắn rỏi đang đứng.
Thoáng chạm mắt nhau, anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười với cô: "Khả Khả."
Bị giá trị nhan sắc của anh ta làm chấn động, Úc Khả Khả chiến thuật ngửa ra sau*: [Chà, anh chàng văn nhã bại hoại khí chất quý tộc lễ độ này là ai thế? Sắp theo kịp độ đẹp trai của chồng chưa cưới nhà tôi rồi.]
(*) Chiến thuật ngửa ra sau, từ ngữ mạng, lúc có người khoác lác có thể trả lời "Cái này xứng đáng chiến thuật ngửa ra sau" dùng để tỏ ý "khẳng định" với người đó, có nghĩa xấu.
[Anh ta chính là nam chính trong truyện gốc, Quý Lăng Hàn.]
[-- Vừa rồi là tôi nói đùa thôi, vẫn chênh lệch nhiều lắm.] Úc Khả Khả lập tức biến sắc: [Thảo nào thoạt nhìn có hơi giống cẩu, thì ra cẩu nam chính à.]
Đẩy mau đi, cái thứ xui xẻo này!
---
Lời tác giả
Úc Khả Khả: Đẩy mau đi, nam chính ngày xưa, cẩu cũng không cần!