[Gì cơ, gì cơ, mau nói nghe xem.]
Vừa nghe đến dưa của người nhà họ Úc, Úc Khả Khả lập tức hồi máu, vội vàng hỏi.
[Chú hai nhà cô có một đứa con riêng bên ngoài, hơn nữa đã lập kế hoạch xong từ trước, đợi đến khi nhà họ Úc vực dậy thì sẽ để cho cậu ta tiếp nhận.]
[... Chỉ có thế này à? Bất ngờ lại có vẻ không bất ngờ lắm.]
Vốn Úc Khả Khả đang kích động, chép miệng vài tiếng lại cảm thấy dưa này không ngọt lắm, lập tức mất hứng: [Thế thì cũng đâu phải dưa to gì đâu.]
Hệ thống: [Nhưng chú hai cô bị tinh trùng yếu*, không sinh con được.]
(*)Tinh trùng yếu chỉ biểu hiện số lượng tinh trùng ít, chất lượng kém và bị chết trên hành trình gặp trứng để thụ tinh do vậy rất khó để thụ thai. Ngay cả khi đã được thụ thai thì thai nhi cũng khó giữ, chậm phát triển hoặc có khả năng mắc phải các dị tật bẩm sinh.
Úc Khả Khả: [...]
Úc Khả Khả: ???
Mẹ nó, dưa này bùng nổ đấy!
[Cho nên đứa con riêng kia là do tình nhân của ông ta và người khác sinh ra, sau đó đổ vỏ cho ông ta à?]
Cô chợt ngồi thẳng người, hai mắt phát sáng, nhanh chóng phản ứng lại: [Đợi chút, thế chẳng phải Úc Nhiễm kia cũng ---].
[Tình nhân đó không chỉ theo chú hai nhà cô mà thật ra còn được một ông chủ than đá khác bao nuôi. Sau khi bà ta mang thai thì tìm riêng hai người ngả bài, nhưng ông chủ than đá kia không chịu nhận còn bảo bà ta phá thai, cho nên bà ta cầm một khoản tiền lớn rồi cắt đứt quan hệ với ông chủ than đá, sau đó cứ thế đi theo chú hai nhà cô.]
Cực kỳ thỏa mãn với năng lực phản ứng của đồng đội ăn dưa, hệ thống sung sướng chia sẻ với cô: [Ngoài ra, Úc Nhiễm là do thím hai cô với mối tình đầu sinh ra, đến bây giờ hai người vẫn luôn lén lút liên lạc.]
Úc Khả Khả: [Double đỉnh, quả drama này thật đúng là đỉnh ngã ngửa luôn.]
Cô hào hứng bừng bừng hỏi đến cùng: [Thế hai bên đã biết đối phương ngoại tình chưa?]
[Đương nhiên là không biết.]
Hệ thống cẩn thận nghiêm túc lại phân tích kỹ lưỡng từng điểm một: [Chỗ chú hai cô cho rằng hai đứa con đều là con mình, có điều ông ta trọng nam khinh nữ, cho nên giấu người trong nhà muốn truyền gia nghiệp cho con riêng. Thím hai cô và tình nhân đã biết sự thật về con gái, nhưng đã thông đồng với bác sĩ để giếm chuyện, lại không biết chú hai cô bao nuôi tình nhân ở bên ngoài.]
Hay lắm, chuyện này có đặc sắc kém gì phim cẩu huyết tám giờ gì đó sao?
Cho nên drama này là vợ chồng cắm sừng nhau, Úc Khả Khả tổng kết xong thì không khỏi cảm khái, quả nhiên cắm sừng người thì người cũng cắm sừng lại mình.
Có điều cô so sánh đối lập trái phải một hồi vẫn cảm thấy chú hai thảm hại hơn chút.
Dù sao hai đứa con đều không phải của mình, hơn nữa tình nhân và vợ không chỉ song song cắm sừng ông ta mà còn muốn đưa kết quả của việc cắm sừng lên tranh giành địa vị.
Này nhất định phải gõ mõ, nếu không lương tâm sẽ áy náy mất ha ha ha ha ha ha---
Úc Khả Khả vội vàng dừng nụ cười ngang ngược quá đà lại: [Toi rồi, toi rồi, cười xong lần này thì công đức hai mươi năm của tôi mất trắng mất.]
Hệ thống: [Trừ 1, Phật tổ sẽ tha thứ cho cô*.]
(*) Xuất phát từ từ ngữ mạng - truyện cười địa ngục, ý chỉ việc cười trên sự đau khổ của người khác ví như giễu cợt sự bất hạnh, thân thể tàn tật hay lấy chuyện cũ của người khác ra đùa cợt; người nào nghe những điều này mà chê cười, hơn nữa còn cười thành tiếng thì phải xuống địa ngục. Bởi vậy cho nên thường bị cư dân mạng trêu chọc, mau trừ 1 để Phật tổ tha thứ cho bạn.
Úc Khả Khả: [1111.]
[Còn nữa, thế Úc Nhiễm có biết mình không phải con của chú hai không?]
[Cô ta không hề hay biết gì, đến bây giờ vẫn tưởng là tình cảm bố mẹ đằm thắm, rất yêu thương mình đấy.]
Hệ thống đột nhiên nhớ ra cái gì đó: [Tiện nói, cô ta cũng có dưa ấy ---]
Nhưng không đợi hệ thống nói xong, thì hai người đột nhiên nghe được giọng nói máy móc nhắc nhở vang lên không ngừng.
[Giá trị hoá ác + 1]
[Giá trị hoá ác - 1]
[Giá trị hoá ác + 1]
Úc Khả Khả không hiểu: [Nhân vật phản diện thế này là lại làm sao đấy?]
Chữ "lại" này, cô nói mà lòng đau xót vô hạn.
Hệ thống nhìn lướt qua bên kia: [Anh ta vẫn đang xử lý tài liệu, không xảy ra chuyện gì cả... À, anh ta lại đang xoa huyệt Thái Dương, nhìn có vẻ rất đau đầu.]
Úc Khả Khả chậc lưỡi: [Thế thì xem ra bệnh đau đầu này của anh ta có vẻ hơi nghiêm trọng rồi.]
Chỉ nhìn giá trị hoá ác này ngang ngược nhảy lên hết lần này đến lần khác, dường như có thể cảm giác đau cỡ nào. Nói không chừng sau này nhân vật phản diện đầu tư Viện nghiên cứu y dược cũng là vì cái này chăng?
[Đợi chút, chúng ta có thể bắt đầu từ phương diện này.]
Dường như nắm được trọng điểm, cô đột nhiên có ý tưởng: [Nếu có thể nghĩ cách chữa đau đầu cho anh ta, chưa biết chừng có thể giảm giá trị hoá ác của nhân vật phản diện, anh ta sẽ không muốn hủy diệt thế giới nữa thì sao?]
Giống như mô típ tổng giám đốc ngang ngược cô từng đọc trước kia, nữ chính chính là thuốc của tổng giám đốc bá đạo. Dù người có bệnh gì, chỉ cần gặp được nữ chính đều có thể không thuốc mà khỏi bệnh, chỉ mỗi chứng đau đầu này không phải dễ như trở bàn tay sao?
Cô vừa dứt lời, tiếng nhắc nhở lại vang lên: [Giá trị hoá ác + 1].
... Cứu cứu, nhân vật phản diện thật sự có bệnh rồi! Không trị nữa là sẽ muốn hủy diệt thế giới đó!!
[Đây đúng là biện pháp hay!]
Hệ thống cũng phấn chấn theo, rồi lập tức lại mất tinh thần: [Thế nhưng chúng tôi không được trang bị loại bàn tay vàng thần kỳ này, hơn nữa trước đó tôi đã từng khám sức khỏe cho anh ta, anh ta rất khỏe mạnh không có bệnh gì cả.]
"..."
Úc Khả Khả không khỏi câm nín, không phải chứ quý ngài, tôi đã xuyên sách còn bị trói chặt với hệ thống rồi, cậu còn nói chuyện khoa học với tôi ư?
[Thôi.]
Dù sao tạm thời cũng không có cách nào giải quyết giá trị hoá ác, Úc Khả Khả không tự tìm phiền não, dứt khoát chuyển sự chú ý: [Cho nên Úc Nhiễm có dưa gì cơ, đừng có thả có nửa câu rồi bỏ chạy.]
[Giờ tôi kể đây, không phải vừa rồi mới bị cắt ngang đó sao.]
Hệ thống cũng không xoắn xuýt nữa, hồn nhiên kể tiếp với cô: [Thời gian trước, Úc Nhiễm có thích một diễn viên nam, muốn bao nuôi cậu ấy nhưng đã bị từ chối rồi.]
[Không phải ban nãy cô ta còn nói, mọi người trong giới giải trí đều là con hát đó sao?]
Úc Khả Khả lập tức vui vẻ: [Người cái nhà này đúng là thú vị thật, tam quan rất đồng đều.]
[Diễn viên nam kia chỉ muốn dựa vào cố gắng của bản thân, không muốn bán mình. Úc Nhiễm cảm giác bị bẽ mặt, thẹn quá hóa giận nên đã cho công ty tạo áp lực, dừng hết hoạt động của cậu ấy.]
Người ngoài không biết nhìn bề ngoài nhà họ Úc gọn ghẽ xinh đẹp, thực tế đã sắp phá sản rồi. Một bên là nhà giàu không thể đắc tội, một bên khác chỉ là người mới vừa ký hợp đồng, công ty lựa chọn như thế nào đương nhiên không cần nghĩ.
... Quả nhiên nhà họ Úc chính là một ruộng dưa, phóng tầm mắt nhìn chỗ nào cũng có dưa cả.
Úc Khả Khả không nhịn được thầm lắc đầu. Đúng là con trai ở bên ngoài vẫn nên bảo vệ mình cho tốt, không để ý là có khả năng sẽ gặp phải thứ bệnh tâm thần thích một cái là cố chấp cưỡng ép bắt lấy này.
Thảm, thảm quá.
"... Ánh mắt cô kiểu gì đó?"
Úc Nhiễm vừa đi ra thì chạm phải ánh mắt kì lạ của Úc Khả Khả, bị nhìn mà tự dựng cảm thấy lạnh lưng, vội vàng căng mặt lại, trong lòng thầm cảnh giác.
Không phải cô gái này đã biết mình vừa làm gì rồi không? Hay là lại muốn tác oai tác quái gì?
"Tôi đang suy nghĩ, quả đúng là không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa." Úc Khả Khả dùng ánh mắt hoàn toàn mới lạ nhìn cô ta từ trên xuống, thuận miệng nói: "Cô và chú hai, thím hai chắc chắn là người một nhà, phải tin tưởng bản thân đó."
"... Cô bị dở hơi à?" Úc Nhiễm cười nhạo trợn mắt, ba người nhà cô ta không phải người một nhà, chẳng lẽ là cô ư?
Cô ta không để lời của Úc Khả Khả ở trong lòng, mà thím hai vừa khéo bưng đồ ăn đi tới nghe được lời này lại thót tim, tay run lên không cẩn thận để làm rơi đĩa xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
"Á!"
Úc Nhiễm bị dọa nhảy dựng, quay đầu đã thấy sắc mặt mẹ mình trắng bệch, nhìn Úc Khả Khả giống như gặp ma thì lại có vẻ chần chừ: "Mẹ, mẹ làm sao đó, không sao chứ?"
"... Không sao, không sao, vừa rồi mẹ không cẩn thận bị trượt tay, không dọa đến hai đứa chứ?" Thím hai Úc lấy lại tinh thần, vội vàng thu vẻ mặt hoảng hồn lại, nở nụ cười có phần mất tự nhiên.
"Cái này thì có cái gì mà sợ... Hôm nay mọi người bị sao thế, cảm giác cứ là lạ." Bực mình sai đám người làm qua thu dọn, Úc Nhiễm có chút khó hiểu đánh giá bà ta: "Mẹ, sắc mặt mẹ xấu lắm, có phải không khỏe không?"
"Có lẽ lâu rồi không nấu nên hơi mệt thôi." Thím hai Úc nở nụ cười cho qua, mờ mịt đánh giá Úc Khả Khả vẫn ngồi không nhúc nhích trên ghế sofa, hỏi dò: "Khả Khả, ban nãy... sao cháu đột nhiên nói thế?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện Nhiễm Nhiễm rất giống các người, vừa nhìn đã biết chính là người một nhà."
Úc Khả Khả vuốt mặt mình nhẹ nhàng bùi ngùi: "Mà tôi lại gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, haizz, thật sự là đáng tiếc."
Thím hai Úc: "...?"
— Quả nhiên cô còn ẩn dụ gì đó!
Dù nhìn Úc Khả Khả rất xinh đẹp, lại không hề có chút công kích nào, đôi mắt tròn xoe nhìn người khác luôn mang theo chút sợ sệt giống với nai con, mà khi cười lên đôi mắt cong cong càng giống với kẹo bông gòn xốp nhẹ, mềm nhũn khiến người ta mềm lòng.
Nói cách khác, điều này càng khiến người ta cảm thấy cô dễ bị bắt nạt.
Nhưng bây giờ --- không biết có phải do nguyên nhân chột dạ hay không, rõ ràng cô vẫn giữ vẻ cười tủm tỉm nhưng không hiểu sao lại khiến thím hai Úc cảm thấy có ẩn ý.
Cho nên lời cô vừa nói kia chỉ là bộc tuệch hay là... thật sự đã biết gì đó?
Ý nghĩ đáng sợ này vừa xuất hiện trong đầu thím hai Úc thì lập tức bị đè xuống. Không, không có khả năng, sự việc kia, ngoại trừ người trong cuộc, tuyệt đối sẽ không có người khác biết đến!
Nhưng tại sao cô đột nhiên lại nói như vậy!
Cái gì mà rất giống các người, phải tin tưởng các người đúng là người một nhà --- Câu này dù giải thích thế nào cũng đều rất kỳ lạ!
Hơn nữa, lần này khi trở về, thái độ của Úc Khả Khả cũng rất khác, không chỉ không có sự kính trọng với bà ta như trước kia, lúc nói chuyện với Nhiễm Nhiễm cũng rất quái gở ẩn ý...
Thím hai Úc siết chặt ngón tay, càng nghĩ càng hốt hoảng, suy nghĩ kiên định ban đầu sẽ không bị người khác biết càng lúc càng dao động.
Úc Nhiễm hít mạnh một hơi: "Mẹ, mẹ làm sao đó, sắc mặt càng lúc càng xấu!"
Hệ thống: [Bà ta bị cô dọa rồi.]
[Tôi nói đó là hiểu lầm thì bà ta có tin không?]
Úc Khả Khả thầm chép miệng: [Dễ bị dọa quá, với tố chất tâm lý thế này còn dám tính toán người khác.]
"Đúng đó thím hai, nếu thím thật sự không thoải mái thì nghỉ ngơi chút cũng không sao đâu." Cô đặc biệt săn sóc: "Tôi tuyệt đối sẽ không vì thế mà ghi hận thím hai.''
... Con nhóc này đã biết thật!
Thím hai Úc không những không thấy an ủi mà trái lại, sắc mặt lại càng tái nhợt. Cho nên bây giờ cô đang uy hiếp bà ta, nếu như không làm theo lời cô thì sẽ ghi thù nói chuyện này ra... không, tuyệt đối không thể!
"Không sao, nếu Khả Khả đã muốn thím làm cơm, đương nhiên thím sẽ làm cho cháu ăn rồi." Tạm thời chưa biết rõ tình hình, bà ta quyết định ổn định Khả Khả trước, bèn hít vào một hơi sâu, cười dịu dàng bao dung: "Bây giờ thím làm lại là được, không phiền toái chút nào."
Úc Nhiễm: ???
Trơ mắt nhìn mẹ mình lại vào nhà bếp thật, Úc Nhiễm lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi --- Không phải chứ, mẹ, nếu như mẹ bị uy hiếp thì chớp mắt mấy cái đi!
Buổi tối, lúc ăn cơm, chú hai Úc vẫn giữ gương mặt uy nghiêm căng ra như trước, thản nhiên nói: "Khả Khả, cháu quay phim thời gian dài, cũng không tham gia bữa tiệc lần trước, có lẽ đã lâu rồi chưa liên lạc với Cảnh Diệp nhỉ?"
Úc Khả Khả chậm rãi "À" một tiếng.
"Cháu, con bé này thật là, đã nói phải bồi dưỡng tình cảm với cậu ta cho tốt rồi, sao mà còn lạnh nhạt thế." Chú hai Úc nhíu mày lại: "Bình thường Cảnh Diệp bận bịu làm việc, không có thời gian liên lạc với cháu thì cháu tới công ty tìm cậu ta đi. Hơn nữa người bên cạnh cậu ta còn chưa quen cháu lắm, như vậy sao được?"
Úc Khả Khả còn chưa mở lời, thím hai Úc đã vội vàng nói: "Khả Khả vừa về nhà, hẳn là đã mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, từ từ hẵng giục con bé, dù sao một thời gian nữa rồi gặp cũng không có vấn đề gì đâu."
"Bà thì biết cái gì?" Chú hai Úc lại càng bất mãn, gõ bàn: "Tôi mới nghe nói cậu ta lại mới cất nhắc nữ thư ký, trước kia bên cạnh cậu ta đâu có phụ nữ? Lần này nhất định là có vấn đề."
Ông ta vừa nói vậy, thím hai Úc cũng lập tức chú trọng hơn: "Chuyện này có thật không? Không phải ai cũng nói cậu cả Quý không gần gũi phụ nữ à?"
"Chuyện này lại có thể giả được à? Cho nên Khả Khả nhất định phải tới công ty để cho bọn họ biết rõ ai mới là nữ chủ nhân thật sự của nhà họ Quý!"
Thấy ba người nhà họ Úc đều nhìn mình chằm chằm, Úc Khả Khả lại sảng khoái gật đầu: "Đã biết, ngày mai tôi sẽ đi."
Không ngờ cô lại sảng khoái như vậy, không cần thúc giục uy hiếp mới đồng ý như trước kia, người nhà họ Úc không giấu nổi kinh ngạc. Nhất là thím hai Úc, tuy không lộ ra ngoài mặt nhưng trong lòng lại hoảng sợ không yên vô cớ.
... Con nhóc chết tiệt này lại bâng quơ như nắm đằng chuôi của bà ta, không phải sẽ đưa ra ý đồ xấu gì đó đâu?
Nhưng Úc Khả Khả nào có lòng tốt giải thích, chỉ gạt xong hạt cơm cuối cùng rồi thảnh thơi thong dong lên lầu về phòng dưới ánh mắt mờ mịt lại cảnh giác của bọn họ!
Muốn biết ấy à, còn lâu mới nói cho các người biết :)