[Kí chủ, cô yên tâm, người ta không đuổi theo.]

Thấy Úc Khả Khả vừa ngồi lên xe đã thúc giục tài xế nhanh chóng rời đi, hệ thống tò mò hỏi: [Cô nói trực tiếp như thế không lo Doãn Tịnh Nhã không tin, còn báo cho Hằng Hách sao?]

[Không lo.]

Úc Khả Khả thở phào một hơi, vẫn không hề gì: [Cho dù cô ta có tin hay không đều không có ảnh hưởng gì với tôi.]

Nói cho cùng, bọn họ không liên quan gì đến nhiệm vụ của cô, còn từng uy hiếp nguyên chủ. Cho nên nếu Doãn Tịnh Nhã tin, có thể dựa theo đó thoát khỏi tương lai gặp phải cảnh ngộ bị bôi đen thì đúng là chuyện tốt, nhưng nếu không tin vậy thì đó chỉ đành tự nhận là xui xẻo thôi.

Có điều tuy nói vậy, Úc Khả Khả vẫn có hơi tò mò diễn biến tiếp theo, vì thế một lúc sau, cô không nhịn được hào hứng hỏi thăm: [Cho nên Doãn Tịnh Nhã có tin không? Bây giờ đang có phản ứng gì?]

Hệ thống: [Giờ cô ta đang nổi cáu ở đoàn phim, có điều lúc Hằng Hách hỏi, cô ta không kể gì cả, chỉ nói ngứa mắt cô.]

Xem ra Doãn Tịnh Nhã vẫn khá thông minh, không yêu đương mù quáng quá.

Úc Khả Khả khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp, lập tức hứng thú, vội vàng dặn hệ thống nhớ để ý đến diễn biến sau đó.

...

Đúng là Doãn Tịnh Nhã không nói cho Hằng Hách.

Tuy cô ta không tốt tính nhưng không phải không biết suy nghĩ. Mặc dù không thích Úc Khả Khả chụp trộm ảnh không chịu thừa nhận, có điều nói cho cùng không có lửa thì nào có khói, cô có thể nói đến tường tận như tận mắt chứng kiến như thế thì chắc hẳn là có khả năng có thật.

Dù là chuyện Hằng Hách bí mật kết hôn rồi sinh con hay video trong điện thoại của anh ta, chỉ cần điều tra là có thể biết được thật hay giả. Coi như Úc Khả Khả có bịa đặt vô căn cứ thì cũng đâu cần phải lấy chuyện này ra lừa cô ta làm gì.

Thế nên, nếu như Úc Khả Khả lừa gạt, cô ta nhất định sẽ cho Úc Khả Khả đẹp mặt, nhưng nếu đây là sự thật thì---

Sắc mặt Doãn Tịnh Nhã chợt tái đi.

"Tịnh Nhã, em có ổn không?" Giọng nói quen thuộc mang theo vẻ quan tâm chợt vang lên sau lưng, cô ta quay đầu lại thì thấy Hằng Hách tỏ vẻ đầy lo lắng.

Nếu như là trước kia, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người yêu, có lẽ Doãn Tịnh Nhã đã sớm chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào rồi. Nhưng bây giờ...

[Cóc... ba chân.]

[Nửa đêm nghiên cứu kịch bản dưới ánh đèn.]

Bên tai vang lên giọng nói chân thành khuyên giải của Úc Khả Khả, cô ta cố nhẫn nhịn, vẻ mặt vẫn bỗng vặn vẹo đi.

--- Mẹ nó, cô gái đó ác thật!

Hằng Hách bị nhìn bằng ánh mắt như nhìn mấy thứ dơ bẩn: ?

...

Còn bên đây, cuối cùng Úc Khả Khả đã về đến nhà.

Nhà họ Úc từng rất giàu có, có điều sau khi bố mẹ nguyên chủ qua đời, sau đó tập đoàn Úc thị được chú hai Úc tiếp nhận thì bắt đầu xuống dốc không phanh, đi đến bờ vực phá sản.

Quý Cảnh Diệp có hôn ước với nguyên chủ nhưng lại không hề để ý đến nhà họ Úc, vì thế để bám vào nhà họ Quý, người nhà họ Úc thường xuyên ép nguyên chủ đi lấy lòng Quý Cảnh Diệp.

Tuy nguyên chủ bằng mặt không bằng lòng, chỉ toàn mượn cớ gặp mặt Quý Cảnh Diệp, lén đi hẹn hò với nam chính Quý Lăng Hàn.

Cô đẩy cửa ra, đã nhìn thấy thiếu nữ đang nằm nghiêng trên ghế sofa nghịch điện thoại. Dường như nghe được tiếng động vào cửa, cô ta quay đầu nhìn lại rồi lập tức lớn tiếng gào lên: "Bố, mẹ! Úc Khả Khả đã về!"

[Đây là em họ cô, Úc Nhiễm.]

"Tôi nói này, Úc Khả Khả, cô còn biết đường về cơ à? Trước bảo cô về tham gia tiệc, thế mà cô còn dám từ chối chúng tôi, chẳng qua là diễn cái nhân vật phụ rách nát, làm màu gì chứ."

Mắng người xong, mặt Úc Nhiễm lộ vẻ cực kỳ khó chịu ôm cánh tay, ra vẻ vênh váo tự đắc quở trách nói: "Không phải cô nghĩ giờ mình giỏi giang lắm nhỉ? Nói cho cô biết, không có nhà chúng tôi, cô chẳng là cái thá gì cả!"

"Thật là, không biết sao cô thích làm con hát như thế, vào giới giải trí cũng thôi đi, đến giờ còn chưa làm ra trò trống gì. Hừ, thật đúng là làm mất mặt nhà chúng tôi."

Úc Khả Khả vừa nhướng mày, còn chưa nói gì thì nghe được tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến.

"Khả Khả, cháu về rồi à." Thím hai Úc đi tới, giả lả quan tâm cười nói: "Thật là, sao không nói một tiếng, để thím bảo tài xế đi đón cháu."

"Không sao." Úc Khả Khả cười tủm tỉm nói chuyện thân thiết: "Nói như thể tôi báo trước tình hình với thím một tiếng thì thím sẽ cho tài xế tới đón tôi thật vậy."

Thím hai Úc: ?

Có lẽ không ngờ đứa cháu gái trước giờ yếu đuối không dám hé răng lại dám nói vậy, bà ta nhất thời không kịp phản ứng. Ngược lại chú hai Úc lộ vẻ mặt nghiêm nghị, bất ngờ nhìn qua: "Cháu nói cái kiểu gì thế?"

Úc Khả Khả kêu "haizz", cảm giác cực kỳ tủi thân: "Tôi nói thật mà, tuy hơi khó nghe nhưng chú hai đâu đến mức phải hung dữ thế?"

"Cháu..." Chú hai Úc lập tức nghẹn lời, giận tái mặt trách móc: "Úc Khả Khả, cháu nói chuyện với người lớn cái kiểu gì? Đáng nhẽ không nên cho cháu vào giới giải trí, toàn học cái không đâu về, thật sự càng ngày càng hư!"

"Con đã nói bố phải quản chị ta đàng hoàng rồi đó? Từ khi vào giới giải trí, chị ta càng ngày càng hống hách." Trông Úc Nhiễm có vẻ hả hê đổ thêm dầu vào lửa: "Không nói chuyện trước kia, bố xem bây giờ chị ta dám trả treo với nhà chúng ta, sau này nếu bám được vào Quý Cảnh Diệp thật, còn muốn không nhận người thân, trực tiếp trèo lên đầu chúng ta luôn?"

"Nói lung tung gì đó, còn lâu Khả Khả mới là loại người máu lạnh đó, sao có thể đối xử với người nhà vậy được?" Thím hai Úc không vui gõ đầu cô ta, tỏ ý xin lỗi nhìn về phía Úc Khả Khả: "Khả Khả, cháu cũng biết trước giờ em họ cháu không biết giữ mồm miệng, cứ bộc tuệch nói hết ra, dù thế nào cháu cũng đừng so đo với nó."

"Sao đâu? Tôi cảm thấy Nhiễm Nhiễm nói quá đúng." Úc Khả Khả thành thật nói: "Có lẽ cảm giác trèo lên đầu các người rất thoải mái nhỉ? Tôi thật sự rất muốn thử xem sao."

Thím hai Úc: "..."

"Úc Khả Khả, cô nghĩ hay quá!" Úc Nhiễm lập tức trợn to mắt, chỉ tay về phía cô, cả giận nói: "Đừng tưởng cô bám được Quý Cảnh Diệp rồi thì có thể đối xử không ra gì với chúng tôi, đừng quên Quý Cảnh Diệp chưa từng để ý đến cô! Nếu cô muốn đứng vững được ở nhà họ Quý, không phải vẫn phải nhờ nhà họ Úc ủng hộ sao?"

Úc Khả Khả chậm rãi "à" một tiếng: "Xem ra các người cũng biết Quý Cảnh Diệp vốn không quan tâm đến tôi à? Sao còn muốn tôi đi lấy lòng anh ta làm gì? Chi bằng trực tiếp hủy bỏ hôn ước đi."

Người nhà họ Úc lập tức biến sắc.

Nếu như lúc trước, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ khi Úc Khả Khả có thể vạch rõ quan hệ với nhà họ Quý, dù gì cũng muốn đề phòng cô nhờ cậy nhà họ Quý đoạt lại gia sản. Nhưng bây giờ nhà họ Úc đang bên bờ vực phá sản, còn phải nhờ Quý Cảnh Diệp cứu vớt, hủy bỏ hôn ước chẳng phải lại khiến cho nhà họ Úc chờ chết sao?

Cho dù Úc Nhiễm có ghen ghét chị họ có thể gả vào nhà quyền thế thì lúc này đều không dám nói gì, chỉ nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn cô.

"Cháu, con bé này, nói nhăng nói cuội gì thế?" Chú hai Úc hít sâu một hơi, thái độ miễn cưỡng ôn hòa lại: "Không phải trước đó đã bàn xong xuôi rồi sao, vì nhà họ Úc, phải bồi dưỡng tình cảm với Cảnh Diệp cho tốt, giờ lại làm ầm ĩ gì đó?"

Úc Khả Khả lại chân thành hơn: "Tôi rất tò mò, đã biết rõ phải nhờ tôi đến cứu vớt nhà các người, sao các người còn đối xử không nề hà với tôi?"

Đã biết rõ cô quan trọng, thế mà còn chỉ tay năm ngón, gia đình này bị thần kinh à?

[Thói quen đó.] Hệ thống nói: ["Úc Khả Khả" coi trọng tình thân, rất để ý đến bọn họ, cho nên dù bọn họ nói cái gì, trước nay cô ấy chưa từng dám làm trái.]

Cũng vì thế, dù cô ấy thích nam chính Quý Lăng Hàn, nhưng vì để cứu vớt nhà họ Úc, cô ấy vẫn lựa chọn thực hiện hôn ước với Quý Cảnh Diệp.

Nói cho cùng, còn không phải được chiều quen rồi à.

Úc Khả Khả khó hiểu trợn mắt, nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, có chút tiếc cho cô ấy.

Cô nói thẳng thừng, chú hai Úc sĩ diện lập tức nghẹn họng, vẻ mặt cũng trở nên cứng ngắc: "Cái gì mà nhà các người, nhà chúng tôi, phân chia rạch ròi như thế. Chẳng lẽ chúng ta không phải người một nhà sao? Cháu là cháu gái của chú, cháu cứu vớt nhà họ Úc cũng chính là vì tốt cho cháu, nói thế nào như chúng ta bán cháu đi vậy?"

"Đúng vậy, Khả Khả, lời này của cháu xa lạ quá, không phải ai đã nói gì đó khiến cháu hiểu lầm chứ?"

Thím hai Úc lập tức kéo tay cô, nói với vẻ ngập tràn yêu thương: "Cháu là do chúng ta nuôi lớn, thím và chú hai cháu đều yêu thương cháu như con gái, bảo cháu thân thiết với tổng giám đốc Quý cũng đều vì muốn tốt cho cháu."

"Dù sao hôn ước của hai cháu chính là do mẹ cháu lúc còn sống đã quyết định, nhất định chị ấy muốn thấy cháu hạnh phúc. Khả Khả, chẳng lẽ cháu muốn chị dâu thất vọng à?" Bà ta nở nụ cười: "Cho nên ấy, Khả Khả, cháu đã lớn thế này rồi, đừng có làm ầm ĩ như đứa trẻ nữa."

"Tôi thấy thím nói đúng."

Úc Khả Khả chậm chạp gật đầu, sau đó lúc thím hai Úc lộ ra vẻ mặt thỏa mãn thì lại nói: "Nhưng tôi không muốn nghe."

Vẻ mặt thím hai Úc đột nhiên cứng ngắc.

"Tôi nghĩ, cảm thấy mẹ tôi chắc chắn càng để ý tới cảm giác của tôi hơn. Nếu như tôi thật sự không muốn kết hôn với Quý Cảnh Diệp, mẹ cũng sẽ ủng hộ tôi, sẽ không nói gì đâu." Úc Khả Khả nắm lại tay bà ta: "Thím nói đúng không, thím hai?"

Đúng cái rắm!

Đón lấy ánh mắt mong chờ của cô, thím hai Úc gian nan co rút khóe miệng, lộ ra nụ cười giả tạo.

Mẹ mày đã chết bao nhiêu năm rồi, đương nhiên mày nói cái gì thì chính là cái đó rồi, cho dù thật sự không đồng ý thì chẳng lẽ bà ấy còn có thể đội mồ dậy ra phản đối sao?

Rốt cuộc con nhóc chết tiệt này chịu phải kích thích gì, không phải bị tên đàn ông thối tha ngoài kia lừa dối mà quyết định muốn hủy bỏ hôn ước với Quý Cảnh Diệp thật đi?

Nghĩ đến trước kia Úc Nhiễm tố cáo, nói hình như Úc Khả Khả có thích một người, thím hai Úc lập tức nhíu chặt lông mày.

Trước kia biết Úc Khả Khả quan tâm đến bọn họ, cho dù thật sự có người mình thích, cũng sẽ tuyệt đối sẽ không thể bỏ rơi bọn họ chạy theo người khác, cho nên thím hai Úc không quá để ý việc đó. Thế nhưng bây giờ Úc Khả Khả lại khác thường, còn luôn miệng nói "Mẹ sẽ càng để ý tới hạnh phúc của cháu", nó không bị chuyện yêu đương choán hết não thật đâu?

Trong lòng thím hai Úc đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Việc này, dù thế nào cũng không thể được!

Mắt thấy bố mẹ đều nghẹn họng không nói nên lời, Úc Nhiễm không nhịn được nổi giận đùng đùng chất vấn: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Câu hỏi một đằng, Úc Khả Khả đáp một nẻo, chậm rãi nói: "À lại nói, về lâu vậy rồi mà tôi còn chưa uống được một ngụm nước nào."

Úc Nhiễm trợn mắt: "Vậy cô đi uống đi."

"Thế nhưng tôi muốn uống nước chanh em họ tận tay pha cho tôi cơ." Úc Khả Khả nở nụ cười khẽ: "Tôi đã hi sinh oanh liệt vì nhà họ Úc rồi, Nhiễm Nhiễm, không phải đến chút yêu cầu nhỏ nhoi thế cô cũng không làm được nhỉ?"

Cô cứ mơ hão huyền đi!

Úc Nhiễm vừa định thốt ra, cánh tay đã bị thím hai Úc ở bên cạnh chọc vào, lập tức nghẹn đỏ mặt, cắn răng nói từng chữ một: "Tôi, đi, rót, cho, cô!"

Nghênh ngang ngồi trên ghế sofa, nhận lấy nước chanh trong tay Úc Nhiễm uống một ngụm, Úc Khả Khả đột nhiên sờ bụng: "Chà, hình như còn hơi đói bụng."

Không sợ người gây chuyện, chỉ sợ người không gây chuyện, lại không rên một tiếng đã chạy.

Úc Khả Khả đột nhiên gây khó dễ, thím hai Úc lại thở hắt ra, vội vàng nói: "Đúng rồi, Khả Khả, cháu đóng phim ở bên ngoài, chắc là ăn không đàng hoàng rồi, giờ để thím cho bếp---"

"Ồ, thím hai, thím đích thân xuống bếp à?" Úc Khả Khả trực tiếp nói: "Là vì tôi vừa vất vả làm việc trở về nên mới định làm tiệc lớn để khao tôi hả? Tôi biết ngay thím hai hiểu tôi nhất, quả nhiên thím thật sự yêu thương tôi như con gái."

"..." Thím hai Úc gắng gượng nuốt câu nói tiếp theo lại, mặt suýt nữa biến dạng, lại chỉ đành ra vẻ yêu thương: "Đương, đương nhiên rồi."

Thấy bà ta không tình nguyện tới nhà bếp, lúc này Úc Khả Khả mới quay đầu lại, giọng lộ vẻ nhẹ nhàng thoải mái: "Chú hai---"

Chú hai Úc đột nhiên có dự cảm chẳng lành, lập tức đứng lên, giọng điệu uy nghiêm nói: "Chú còn có việc, về phòng sách trước đã. Nhiễm Nhiễm, con ngồi chơi với chị cho đàng hoàng, hiểu chuyện chút, đừng có mà làm chị tức giận."

Úc Nhiễm không kịp đề phòng bị đâm sau lưng: ???

"Vậy thì cám ơn em họ." Úc Khả Khả vẫn giữ gương mặt tươi cười ngọt ngào khiến người ta đau dạ dày đó: "Tôi còn muốn ăn nho, cô đích - thân rửa, bóc vỏ nhé."

"... Úc Khả Khả, cô đừng có mà quá đáng!"

Úc Nhiễm hổn hển gào lên, nhưng không có cách nào bắt chẹt được cô. Thấy Úc Khả Khả sắp sửa hé miệng gọi bố mình, cô ta chỉ có thể tức muốn giậm chân, cuối cùng vẫn nén giận đi rửa nho.

Người làm nịnh nọt sán tới muốn hỗ trợ: "Cô hai, hay là để tôi---"

Úc Nhiễm lập tức trút hết giận về phía bọn họ: "Cút đi cho tôi!"

Từ sau khi bố tiếp nhận công ty, cô ta chưa từng phải chịu thiệt. Nhất là Úc Khả Khả trước giờ chỉ biết nén giận trước mặt cô ta, dù có bị bắt nạt quá đáng, cô ta chỉ cần nói lời xin lỗi qua loa là lập tức sẽ nhận được tha thứ.

Úc Nhiễm đã sớm quen cái vẻ bao trút giận của Úc Khả Khả, chỉ cảm thấy đáng bị bắt nạt. Không ngờ có một ngày, Úc Khả Khả lại dám lớn lối chỉ tay năm ngón với mình, mà cô ta còn phải cố tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!

Mặt Úc Nhiễm vặn vẹo ném toàn bộ nho vào bồn rửa lại thành bắn nước vào mặt mình, càng tức muốn ngã ngửa.

A a a a cô ta tức chết mất! Đợi xem, sớm muộn gì cô ta sẽ tố cáo con nhỏ hống hách độc ác kia cho đẹp mặt!

Mà bên này, Úc Khả Khả thoải mái dựa vào ghế sofa, vừa bật tivi thì đột nhiên lại nghe được tiếng hệ thống hào hứng bừng bừng: [Có một quả dưa siêu to của nhà các cô, có muốn ăn hay không?]


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play