Vốn là một lão quản gia coi trọng "đạo đức nghề nghiệp" đến mức khắc bốn chữ đó lên trán, Burt rất dứt khoát trả lời câu hỏi của Thời Hoài.

Gia tộc Burt là gia tộc quản gia trực thuộc gia tộc Dickens, đời đời đều phục vụ các thành viên trực hệ của gia tộc chính. Tuy nhiên, nhiều năm trước, một quản gia đời đó đã đắc tội với vị thiếu gia á thư mà ông phục vụ. Sau đó, với một mệnh lệnh từ thiếu gia, gia tộc Burt đã bị giáng chức, rời khỏi gia tộc chính và trở thành quản gia cho một Phủ Nam tước trống rỗng ở thị trấn Otak.

Từ đó về sau, mỗi thế hệ nhà Burt đều chọn ra một người có tố chất tốt nhất để trở thành quản gia của Phủ Nam tước này. Nhưng vì thị trấn Otak chưa bao giờ được phong cho một Nam tước nào, nên những quản gia này cả đời chỉ chăm sóc một căn nhà trống.

Thị trấn Otak vô cùng nguy hiểm, và gia tộc Burt cũng không phải là một gia tộc đông con cháu. Qua nhiều thế hệ, đến đời lão Burt, gia đình chỉ còn lại hai anh em. Người phù hợp làm quản gia là lão Burt – một giống đực. Sau này, chị gái giống cái của lão Burt đi lấy chồng. Gia tộc Burt chỉ còn một mình lão Burt. Đến khi tuổi đã cao, lão Burt mới cưới một á thú làm chính quân. Thật đáng tiếc, người chính quân ấy qua đời khi sinh hạ một đứa con á thú. Lão Burt vất vả nuôi con trai á thú khôn lớn, và đang dạy dỗ con để kế thừa chức quản gia. Nhưng rồi người con trai á thú này lại bị một giống đực qua đường mê hoặc, sinh ra Nhã An. Sau đó, giống đực kia biến mất, người con trai á thú buồn bã mà qua đời, để lại Nhã An sống nương tựa vào lão Burt. Lão Burt lại tiếp tục nuôi Nhã An…

Đương nhiên, lần này, lão Burt nhận thấy việc giáo dục phải bắt đầu từ khi còn nhỏ. Khi Nhã An còn bé, ông đã bắt đầu dạy dỗ cậu cách trở thành một quản gia xuất sắc, và Nhã An cũng rất thật thà, nghe lời.

Cuối cùng, sau bao năm chờ đợi, hai ông cháu cuối cùng cũng đón được chủ nhân của Phủ Nam tước khi lão Burt đã ngoài hai trăm tuổi.

Là hậu duệ của một gia tộc quản gia khao khát trở lại hàng ngũ trung tâm, lão Burt vô cùng vui mừng, và ông cũng dặn dò Nhã An, sau khi mình qua đời, nhất định phải trung thành phục vụ Nam tước và Chính quân.

Còn việc Nam tước là một chú hồ ly, và Chính quân trông chẳng giống một "tiểu thư quyền quý", với lão Burt thì điều đó không quan trọng mấy. Bởi vì là người hầu, họ chỉ cần phục tùng và thích nghi với chủ nhân, chứ không phải yêu cầu chủ nhân phải thay đổi.

Nghe xong những điều này, tâm trạng của Thời Hoài khá phức tạp.

Cậu không hiểu lắm lão Burt đang cố chấp điều gì, nhưng nhìn chung thì… chắc là một loại tinh thần gia tộc? Hơn nữa, điều này chỉ có lợi chứ không có hại cho cậu, nên cậu phải đối xử tốt với họ.

Thời Hoài suy nghĩ rồi hỏi: "Hãy nói qua về tình hình chung của phủ đi."

Đã ở đây thì phải biết đại khái tài sản… Mặc dù tài sản đều là của nhóc hồ ly, nhưng hiện tại cậu không có một xu dính túi, muốn sinh hoạt vẫn phải dùng một ít trước, sau này kiếm tiền rồi sẽ trả lại.

Nghĩ đến đây, cậu lại thấy hơi chột dạ.

Vốn còn định nuôi nhóc hồ ly… Đúng là văn tiền cũng làm khó anh hùng mà.

Những thứ này vốn nên nói với Nam tước, nhưng vì tình hình của Nam tước thế nào thì mọi người đều rõ, lão quản gia liền bắt đầu báo cáo tình hình tài chính hiện tại cho Thời Hoài: "Về tình hình tài chính của Phủ Nam tước Dickens, nguồn thu nhập chính là thuế. Trong trường hợp Phủ Nam tước không có chủ nhân, 5% tiền thuế được dùng để duy trì phủ, 95% còn lại sẽ nộp lên cho lãnh chúa. Tổng tiền thuế năm nay là 10 vạn điểm tín dụng, số tiền Phủ Nam tước được nhận là 5000 điểm."

"Điểm tín dụng chủ yếu được dùng để duy trì phủ. Khoản chi này bao gồm: nâng cấp thiết bị phòng vệ, từ 3000 đến 5000 điểm tín dụng mỗi năm; sửa chữa nhà cửa, từ 500 đến 1000 điểm mỗi năm; lương của quản gia, 100 điểm mỗi năm; lương của người hầu, 50 điểm mỗi năm… Do đó, số tiền còn lại của phủ thường là 2000 điểm tín dụng."

Thời Hoài nghe đến chóng cả mặt. Cậu không rành về các khoản chi tiết, nhưng cậu vẫn biết tính toán.

Nói đơn giản là Phủ Nam tước hiện tại còn lại 7000 điểm, nhưng chưa tính tiền sửa nhà và nâng cấp thiết bị. Tóm lại là… nghèo rớt mồng tơi.

Số tiền thực sự có thể sử dụng chỉ khoảng 2000 điểm.

Thở dài, Thời Hoài cảm nhận được một áp lực lớn ập đến: "Giá hàng hóa thế nào?"

Lão quản gia trả lời: "Thịt tinh thú cấp một là 10 điểm tín dụng một cân, da lông là 100 điểm một mét vuông, trái cây và rau củ thông thường là 10 điểm một cân, dược tề cấp một là 100 đến 200 điểm một ống, tiền điện nước của phủ mỗi tháng khoảng 100 điểm tín dụng mỗi loại…"

Thời Hoài vội vàng ngắt lời ông: "Thứ tôi vừa ăn là thịt tinh thú cấp một?"

Lão quản gia: "Vâng."

Thời Hoài chỉ vào tấm thảm được ghép từ da thú trên sàn: "Là da lông tinh thú cấp một?"

Lão quản gia: "Vâng."

Thời Hoài nín thở.

Bữa cơm vừa rồi cậu quá đói, ăn ít nhất cũng hai cân thịt, tức là 20 điểm tín dụng. Hai người kia cộng lại cũng phải tốn 20 điểm nữa. Một ngày ba bữa cho ba người, vậy là 120 điểm tín dụng, một tháng sẽ tốn 3600 điểm! Tiền điện nước mỗi tháng ít nhất là 200 điểm, thức ăn của nhóc hồ ly cũng phải tốn điểm tín dụng, mấy ngày nữa trời lạnh mua da lông làm quần áo cũng phải tốn tiền… Vậy mà chỉ có 2000 điểm tín dụng, không đủ sống nửa tháng chứ nói gì đến tiền điện nước?

Nghèo, nghèo đến mức cậu muốn ngất đi!

Hơn nữa, cậu cũng biết, cái gọi là lương của quản gia và người hầu tổng cộng 150 điểm một năm chỉ là do lão quản gia tự hạ thấp xuống không biết bao nhiêu lần. Chứ số điểm ít ỏi này thì làm được gì?

Sau khi bẩm báo xong, lão quản gia lo lắng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.

Nhã An trẻ tuổi hơn thì bất lực và xấu hổ.

Họ đã chăm sóc Phủ Nam tước này, vậy mà khi có chủ nhân, phủ lại nghèo đến vậy…

Nhã An ngập ngừng nói: "Chờ đến năm sau, khi tiền thuế được nộp đủ, toàn bộ tiền thuế sẽ được gửi về Phủ Nam tước."

Thời Hoài không cảm thấy được an ủi.

Dù sao thì còn mười hai tháng nữa mới đến kỳ nộp thuế, và vấn đề trước mắt là – làm thế nào để sống sót đây?

Cảm thấy sự cạn lời của Thời Hoài, lão quản gia và Nhã An liếc nhau, cũng không đưa ra được đề nghị hữu ích nào.

Bởi vì… tất cả những đề nghị đó đều chẳng liên quan đến á thư một chút nào.

Thời Hoài buồn rầu không nghĩ ra được chủ ý gì, đành ỉu xìu nói: "Tôi đã làm một cái ổ cho Nam tước ở phòng ngủ phụ, Nhã An đi cho hắn ăn chút gì đi."

Vẻ mặt Nhã An có chút khó xử.

Thấy Nhã An như vậy, Thời Hoài chợt nhớ ra, Nhã An là á thú, cho một giống đực trưởng thành ăn chắc chắn không ổn. Cậu lập tức đổi lời: "Vậy để quản gia Burt đi, Nhã An chuẩn bị đồ ăn dễ tiêu hóa."

Nhã An thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhận lời.

Còn lão quản gia thì có chút nghi hoặc nhìn Thời Hoài – theo lý mà nói, việc cho giống đực ăn là trách nhiệm của Chính quân á thư mới phải.

Thời Hoài nhận ra sự nghi hoặc của lão quản gia, sờ sờ mặt mình: "Tôi hiện tại vẫn chưa tiện gặp Nam tước."

Lão quản gia nhìn lên mặt cậu, hiểu ra: "Nhã An sẽ chuẩn bị đủ đồ ăn cho tiên sinh trong thời gian tới."

Thời Hoài hài lòng: "Tôi biết Phủ Nam tước không có nhiều điểm tín dụng, mấy năm nay hai người đã vất vả rồi. Lát nữa các cậu hãy nói cho tôi biết trước kia các cậu kiếm điểm tín dụng bằng cách nào, tôi sẽ nghĩ cách."

Lão quản gia cất giọng sang sảng: "Vâng, tiên sinh!"

Chờ Thời Hoài lên lầu, Nhã An cau mày nói với lão quản gia: "Gia gia, cuộc sống của Phủ Nam tước thế nào, chúng ta đã quen rồi, nhưng giờ có thêm Nam tước đại nhân và tiên sinh… Cháu sợ họ không thích nghi được."

Đôi mắt có chút phấn khích của lão quản gia giờ chuyển thành lo lắng: "Ta thấy tiên sinh tuy có chút thô lỗ, nhưng vẫn là người tốt. Là quản gia của Phủ Nam tước, chúng ta không thể để chủ nhân phải bận tâm những chuyện như vậy."

Nhã An thở dài: "Vậy ngày mai cháu sẽ ra ngoài làm thêm, gia gia ở nhà lo việc nhà và chăm sóc hai vị đại nhân nhé."

Lão quản gia nghiêm túc gật đầu: "Dù thế nào, nhất định phải kiên trì đến kỳ nộp thuế năm sau. Chúng ta cố gắng tiết kiệm hết mức, tuyệt đối không được để hai vị đại nhân thiếu thốn."

Nhã An cũng nghiêm túc nói: "Gia gia yên tâm, gia tộc Burt chúng ta vất vả lắm mới có chủ nhân để phục vụ, cháu tuyệt đối sẽ không làm mất mặt gia tộc."

Lão quản gia rất vui mừng, vỗ vỗ vai Nhã An: "Mau đi chuẩn bị đồ ăn đi, chúng ta không thể để Nam tước đại nhân bị đói."

Nhã An đầy nhiệt huyết, nhanh chóng vào bếp, bắt đầu tất bật công việc.

Trong phòng ngủ chính, Thời Hoài lại mở quang não. Cậu muốn xem có cách nào để một á thư kiếm tiền hay không.

Phải biết, cậu là một người đàn ông rất có trách nhiệm đấy…

Nhưng rồi, người đàn ông rất có trách nhiệm này sau khi xem những gợi ý mà quang não đưa ra, thì đơ mặt.

Chuyên mục: Nghề nghiệp của Á thư / Giống cái

Ai cũng biết, xã hội hiện đại đã thay đổi, những á thư và giống cái xinh đẹp cũng đã tuyên bố sự độc lập của mình, không còn muốn ở nhà làm những người vợ/mẹ toàn thời gian. Vậy họ thường làm gì? Tiểu biên sẽ giới thiệu chi tiết cho mọi người.

Đa phần á thư / giống cái đều có tu dưỡng nghệ thuật. Hằng ngày, họ tỉ mỉ trang hoàng nhà cửa, mang đến không khí ấm áp cho gia đình. Tiểu biên nghĩ rằng, nếu họ có thể chia sẻ cách xây dựng một không gian sống ấm cúng và thoải mái trên Mạng Tinh Võng, liệu có thu hút nhiều người xem và tặng quà không nhỉ?

Đa số á thư / giống cái đều là những người đẹp xuất chúng, nhưng vẻ đẹp đó thường cần một đôi bàn tay khéo léo. Ôi chao, nếu tiểu biên có thể học được cách họ chăm sóc bản thân, trang điểm hoàn hảo, thì liệu một á thú thô kệch như tiểu biên có thể mê hoặc được giống đực mà mình ái mộ không?

Chắc hẳn mọi người cũng rất muốn biết một á thư / giống cái đã dùng tài nấu nướng xuất sắc của mình để chinh phục dạ dày của người khác như thế nào…

Trên đây là một vài ý kiến thiển cận của tiểu biên, hy vọng có thể giúp đỡ mọi người. Nếu thấy tiểu biên nói có lý, hãy tặng cho tiểu biên một lượt thích nhé!

Thời Hoài: "Thích cái đầu ấy mà thích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play