“Mẹ ơi, con không muốn gả cho cái tên đó đâu. Người giúp con nói với cha một tiếng đi, đừng gả con cho hắn được không ạ?” Thiếu niên tuấn tú ôm cánh tay người phụ nữ trước mặt, nũng nịu lay lay.

Đôi mày thanh tú của người phụ nữ hơi nhíu lại, có chút chần chừ: “Lam Nhi, phu quân của con là người thuộc dòng dõi trực hệ của Công tước Dickens. Không phải ai cũng có thể gả đâu. Con lấy hắn con sẽ là Nam tước phu nhân, Nam tước đều có đất phong, đến lúc đó ăn mặc chẳng cần phải lo nữa”

Vẻ mặt xinh đẹp của thiếu niên lộ rõ sự không cam lòng: “Đất phong thì có ích gì chứ? Ai mà chẳng biết hắn là phế vật, đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn không thể biến thành hình người? Hắn là người thuộc trực hệ nhà Dickens nhưng cũng là nỗi sỉ nhục của cả gia tộc! Nếu tốt như vậy, tại sao mấy con tiện nhân kia không gả? Cớ gì lại đổ lên đầu con? Hơn nữa, quá mười lăm tuổi mà vẫn không biến hình thì trí tuệ sẽ thoái hóa. Con nhất quyết không gả cho một tên ngốc đâu! Mẹ ơi, mẹ hãy nói với cha đi…”

Người phụ nữ thở dài: “Nói với cha con cũng vô ích. Gia chủ muốn có mối quan hệ với Công tước Dickens, sẽ không từ bỏ cơ hội liên hôn này. Lam Nhi à, ai bảo gia đình chúng ta là dòng bên, mà giá trị dựng dục của con lại chỉ có 2 điểm? Trong thế hệ này, á thư có giá trị dựng dục là 2 chỉ có mình con. Tuy còn có hai giống cái cũng có giá trị là 2, nhưng nhà họ đã sớm có tin tức nên đã tìm được người đính hôn rồi… Haiz, cũng tại mẹ và cha con vô dụng…”

Thiếu niên thanh tú thầm nghĩ: “Chẳng phải là vô dụng sao”, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra. Ánh mắt cậu ta đảo liên tục, rồi đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào: “À đúng rồi, mẹ! Nhà chúng ta chẳng phải còn một á thư sao? Là em trai song sinh của con đó. Giá trị dựng dục của nó còn thấp hơn cả con, để nó đi gả chồng đi. Như vậy con vẫn có thể ở nhà bầu bạn với mẹ, sau này còn tìm cho mẹ một người con rể tử tế, được không?”

Người phụ nữ sững sờ, ngẫm nghĩ một lát rồi cũng nhớ ra: “Cái… thằng ngốc đó?” Trên mặt bà lộ rõ vẻ ghét bỏ, “Đừng gọi nó là em trai! Nó chính là nỗi nhục, căn bản không phải con của ta!”

Thiếu niên xinh đẹp cười ngọt ngào: “Mẹ đừng giận. Nó là một thằng ngốc, chúng ta nuôi nó đã là thiện tâm rồi, giờ nó lớn rồi, cũng nên đi gả chồng thôi. Vừa hay trực hệ nhà Công tước Dickens cũng thiếu một chính quân, đây chẳng phải là cuộc hôn nhân tốt nhất cho nó sao? Ngốc đi với ngốc, đó mới là một đôi trời sinh. Mẹ, mẹ nói với cha đi, để em trai đi gả được không? Nếu em ấy bỏ lỡ cuộc hôn nhân này, sau này sẽ rất khó …”

Người phụ nữ nghe vậy, sắc mặt có chút dao động.

Thiếu niên xinh đẹp thấy có hy vọng, lại dùng sức ôm tay bà lay lay vài cái: “Được không, mẹ…”

Cuối cùng, người phụ nữ cũng cắn răng gật đầu: “Con nói không sai, em trai con và vị kia xứng đôi vừa lứa, thích hợp hơn con nhiều.” Bà nhẹ nhàng gỡ tay thiếu niên ra, rồi quay lưng bước đi: “Mẹ sẽ đi nói với cha con, để ông ấy bẩm báo với gia chủ.”

Ánh mắt thiếu niên xinh đẹp sáng ngời: “Vậy con chờ tin tốt của mẹ!”

Người phụ nữ quay đầu lại, khẽ nhéo vào mũi cậu ta: “Con đó nha…”

“Vẫn là… có biện pháp…”

“Được rồi, để em trai con… đăng ký…”

“Mẹ… tốt nhất…”

“Yên tâm… rất nhanh thôi… sẽ đến đón…”

Những tiếng nói vụn vặt cứ nhỏ dần rồi xa hẳn. Thiếu niên nằm trên giường cố gắng động đậy mí mắt, nhưng cuối cùng vẫn không mở được.

Những ngày sau đó, có người ra vào liên tục.

Rồi một ngày, có người mang thiếu niên đi.

Đau nhức, toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng muốn nổ tung.

Thời Hoài đột nhiên nắm chặt tay, ấn mạnh vào thái dương mình một cái. Cảm giác choáng đầu mới từ từ biến mất. Hiện tại trong đầu cậu là một mớ thông tin hỗn loạn, tiếng “ong ong ong” vang lên không biết bao lâu, cuối cùng cũng lắng xuống.

Và khi Thời Hoài hiểu rõ những thứ đó là gì, cậu không kìm được thốt lên: “Chết tiệt! Cái quái gì thế này!”

Thời Hoài cố gắng chống người ngồi dậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Kiếp trước, Thời Hoài là một đệ tử của võ quán rách nát. Tại sao lại gọi là rách nát? Vì toàn bộ võ quán, trừ mấy sư huynh đệ là cô nhi được quán chủ nhặt về, thì không có ai đến bái sư cả. Trong số mấy đệ tử đó, ngoại trừ Thời Hoài là có chút thiên phú ra, thì những người khác đều không có biểu hiện gì suất sắc. Quán chủ vui lắm, dốc hết công phu dạy cho cậu. Cậu cũng luyện rất giỏi, lúc nhỏ còn cùng quán chủ đánh đánh đấm đấm, lớn lên không có quán chủ, cậu liền ỷ vào chút công phu này mà lang bạt khắp nơi, chuyên chui vào rừng sâu, nguy hiểm. Cuối cùng, trong một lần đang đánh nhau với một con khỉ già trên vách núi, con khỉ bị cậu làm phiền, ném một vỏ chuối xuống. Chân cậu trượt phải vỏ chuối, ngã ngửa ra sau, thế là xong đời.

Gọi tắt là "tìm đường chết."

Tìm đường chết thì tìm đường chết thôi, Thời Hoài không ngờ còn có kiếp sau. Có kiếp sau thì cũng đành chịu, nhưng không ngờ linh hồn 18 tuổi của cậu lại nhập vào một cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh. Sự không tương xứng giữa linh hồn và thể xác này khiến cậu bị coi là kẻ ngốc suốt 10 năm.

Tuy kiếp này có cha mẹ và anh trai, nhưng cả ba người họ đều xem cậu là nỗi sỉ nhục, nhốt cậu trong phòng tối suốt 10 năm như thể cậu không tồn tại. Nhưng cậu cũng chẳng bận tâm, ngốc thì ngốc, nhốt thì nhốt, dù sao cậu cũng mơ mơ hồ hồ chẳng có mấy cảm giác. Thế rồi, khi cậu đủ 18 tuổi, linh hồn và cơ thể hòa hợp, những ký ức của mấy năm qua ùa về, và cậu nhận ra mình đã bị giáng một đòn sấm sét giữa trời quang.

Cậu, bị, gả, đi!

Đường đường là một thẳng nam sắt thép, vừa mới thành niên đã bị đóng gói gả chồng!

Có quá đáng không chứ? Hả?!

Điều khiến cậu suy sụp hơn nữa là thân phận hiện tại của mình.

Á thư.

Đúng vậy, chỉ nghe tên là đủ hiểu, chữ "thư" này đã loại cậu ra khỏi hàng ngũ đàn ông.

Thời Hoài cạn lời.

Thế giới mà cậu đầu thai là một thế giới thú nhân, con người được chia làm bốn loại: giống đực, á thú, á thư, và giống cái.

Giống đực là những người đàn ông thực thụ, còn á thú và á thư trông giống hệt đàn ông nhưng lại có thể sinh con. Giống cái thì trông giống hệt phụ nữ và cũng có thể sinh con.

Nhưng mà…

Tổng cộng có bốn loại người thì có tới ba loại có thể sinh con. Thế giới này coi bộ tùy tiện và thích sinh sản quá nhỉ? Đầu thai đến một nơi như thế này thì trước đó có thể trưng cầu ý kiến của cậu một chút không? Đáng sợ nhất là, giá trị của ba loại người có thể sinh sản này cơ bản phụ thuộc vào việc họ có khả năng sinh con nhiều hay ít, được đo lường bằng một thứ gọi là "giá trị dựng dục."

Giá trị dựng dục càng cao thì càng dễ sinh con. Hơn nữa, á thư và giống cái khi trưởng thành còn có kỳ phát tình, đúng là không hổ danh là "thú nhân" mà.

Cái may trong cái rủi là cậu thuộc loại á thư "tàn tật" với giá trị dựng dục bằng 0.

Đúng là hai đời rồi cậu chưa từng nghĩ có một ngày mình lại mừng rỡ vì bản thân là một kẻ tàn phế.

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Thời Hoài đi đến trước tấm gương lớn, chỉnh lại cổ áo, rồi nhìn vào trong gương.

Cậu nhịn không được hít một hơi.

Khuôn mặt hốc hác, cơ thể gầy gò như que củi, cái đầu bé tí như con gà con.

Này… này quá xấu rồi!

Làn da màu lúa mì, cơ bụng sáu múi và gương mặt tuấn tú của cậu đâu rồi?!

Quả thực, cậu không hề muốn đối mặt với cuộc đời xấu xí này.

Đúng lúc Thời Hoài đang buồn bực thì cửa phòng mở.

Miệng Thời Hoài giật giật, lòng bàn chân dồn lực, cả người lập tức lật ngửa, nằm lại trên giường.

Gần như là cùng lúc đó, có người đẩy cửa bước vào.

Người này là một giống đực có vẻ ngoài khá đoan chính, nhưng ánh mắt lại có chút đáng khinh. Gã đi thẳng đến mép giường, trên mặt mang theo vẻ ngạo mạn: “Thời Hoài chính quân, ngài nên dậy rồi.”

Thời Hoài chậm rãi ngồi dậy một cách trì độn, ánh mắt mơ hồ.

Gã giống đực cao lớn đã sớm biết tình trạng của á thư này, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường, nhưng giọng điệu lại rất khách sáo: “Từ giờ trở đi ngài là chính quân của trưởng tử gia tộc Dickens – Adai · Dickens. Theo quy củ, sau khi kết hôn, thiếu gia Adai sẽ có được một vùng đất phong, chính là thị trấn Otak mà chúng ta sắp đến. Thời Hoài chính quân, xin ngài sau này hãy chăm sóc tốt cho thiếu gia Adai. Tôi đại diện cho gia tộc Dickens, chúc hai vị tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão.”

Nói xong những lời xã giao, gã giống đực cao lớn quay người: “Thời Hoài chính quân, xin mời đi theo tôi để chuẩn bị rời khỏi phi thuyền.”

Thời Hoài vẫn cứ chầm chậm như mười mấy năm trước, từ từ đứng dậy, từ từ đi theo, bước ra khỏi căn phòng.

Lúc này, Thời Hoài cũng đã hiểu ra.

Sau khi cha mẹ đời này gả cậu đi chưa được hai ngày, người của gia tộc Dickens – đối tượng của cậu – đã đến mang cậu đi. Cậu mơ hồ có chút ấn tượng, nghe nói đối tượng của mình cũng là một nỗi sỉ nhục của gia tộc Dickens thì phải. Cùng là sỉ nhục, nên được ném đi cùng nhau.

Trong lúc cậu còn đang nghĩ ngợi, gã giống đực cao lớn đã dẫn cậu qua mấy hành lang, đi đến trước cửa khoang.

Ở phía đối diện, một giống đực có diện mạo bình thường khác đang xách theo một cái lồng sắt, bên trong là một cục lông trắng muốt cuộn tròn, trông đặc biệt đáng thương.

Thời Hoài lén nhìn sang một cái, suýt nữa thì không rời mắt được.

Ôi, một con hồ ly con thật đáng yêu!

Bé tí, lông còn dài và trắng muốt…

Rồi Thời Hoài nhớ ra, con hồ ly nhỏ này chính là đối tượng của cậu, người đã hai mươi tuổi mà chỉ có hình thú và trí tuệ đã thoái hóa.

Thời Hoài nhẹ nhõm thở phào.

Một con hồ ly nhỏ thiểu năng trí tuệ và không thể biến hình thì có khác gì một con hồ ly thật sự? Cậu đã sớm muốn nuôi một con vật có lông, giờ lại có sẵn một con, còn hợp pháp nữa chứ.

Nhưng rồi cậu lại có chút lo lắng.

Chuyện là, trước kia hễ là loài vật có lông, thấy cậu đều chạy thật xa, liệu con này có chịu để cậu nuôi không đây?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play