Nhìn phi thuyền từ từ bay lên không trung, trong tay Thời Hoài vẫn xách theo cái lồng sắt.
Trong lồng, nhóc hồ ly vẫn đang cuộn mình ngủ say, còn trước mặt cậu là mấy chiếc lá vàng khô bị gió cuốn đi.
Một khung cảnh có chút thê lương...
Thời Hoài đảo mắt nhìn xung quanh.
Aii, không phải nói đây là vùng đất phong của nhóc hồ ly sao? Chắc hẳn phải có người đến đón họ về Phủ Nam tước chứ?
Lúc Thời Hoài còn đang loay hoay tìm kiếm thì thấy ở góc phố phía trước, một chiếc xe có hình thù kỳ quái "tạp ba tạp ba" lao ra, chiếc xe đâm bên trái, quẹo bên phải một cách chật vật, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt cậu.
Từ trong xe nhảy xuống là một ông lão nhỏ nhắn, mũi dưới có hai chòm râu cá trê, làn da nhăn nheo, cậu nhìn qua thì thấy đó là một lão niên giống đực.
Thời Hoài nuốt một ngụm nước miếng.
Nghe nói trong thế giới thú nhân, tuổi thọ trung bình của giống đực là 300 tuổi, ông lão này trông có vẻ đã gần 280 rồi.
Ông lão đội chiếc mũ trên đầu, vừa xuống xe đã vội vàng che mũ chạy lại: "Ôi chao, lớp lông đặc biệt mềm mượt mà... Ông ta thở hổn hển. Có phải ngài là tân Nam tước đại nhân không?"
Theo sát phía sau ông lão là một thanh niên á thú gầy gò, đang vội vã đuổi theo: "Gia gia người đi chậm thôi, cẩn thận ngã đấy!"
Khóe mắt Thời Hoài giật giật, quyết định giơ chiếc lồng sắt trong tay lên, chấp nhận số phận.
Ông lão giống đực cuối cùng cũng đứng vững, vội cúi người hành lễ: "Vậy ngài là Chính quân của Nam tước? Tôi là quản gia già Burt, hết lòng trung thành phục vụ hai vị." Nói rồi, ông kéo luôn thanh niên á thú bên cạnh lại.
Thanh niên á thú cẩn thận đỡ ông lão, cũng cúi người hành lễ rất chuẩn mực: "Nam tước đại nhân, Chính quân đại nhân, tôi là Nhã An, là người hầu tại Phủ Nam tước ở thị trấn Otak."
Thời Hoài giật mình, thiếu chút nữa đã cúi người đáp lại theo phản xạ, cậu vội vàng ổn định lại: "Được, vậy chúng ta về Phủ Nam tước thôi?"
Quản gia Burt cất giọng sang sảng: "Mời Nam tước đại nhân và Chính quân đại nhân lên xe!"
Nhã An đã nhanh chân đi trước, mở cửa xe.
Thời Hoài ôm lồng sắt vào lòng rồi lên xe.
Lão quản gia và Nhã An cũng lên theo. Nhã An nhấn ga, cả chiếc xe "vèo" một tiếng lao đi.
Thời Hoài chỉ cảm thấy ghế ngồi dưới mông rung lắc dữ dội, một lúc sau, cứ thế mà xóc nảy lên xuống, đến được Phủ Nam tước.
Vừa xuống xe, Thời Hoài đã thấy được nơi ở tương lai của mình và nhóc hồ ly.
Khoảng thời gian bị giam lỏng hơn mười năm khiến Thời Hoài chẳng có mấy ký ức về thị trấn Otak, nhưng khi nhìn thấy Phủ Nam tước cũ kỹ và xiêu vẹo trước mắt, cậu lập tức hiểu ra một điều: Chắc chắn nơi này rất nghèo.
Điều này cũng không có gì lạ. Hai kẻ bị xem là "sỉ nhục" cộng lại thì có thể đến được một nơi tốt đẹp nào sao? Có người ở lại và có người hầu đã là may mắn ngoài dự tính rồi.
Dưới sự dẫn đường của lão quản gia và Nhã An, Thời Hoài xách theo lồng sắt đi đến trước cửa.
Gọi là Phủ Nam tước, kỳ thực chỉ là một ngôi nhà lớn ba tầng, mái nhọn. Thế nên tầng ba chắc chẳng để làm gì, tầng hai dành cho chủ nhân, còn tầng một là nơi ở của người hầu.
Thời Hoài hỏi: “Trong phủ có mấy người hầu?”
Nhã An có chút ngượng ngùng: "Nhã An hết lòng trung thành phục vụ ngài."
Lão quản gia nghiêm túc nói: "Lão Burt hết lòng trung thành phục vụ ngài."
Thời Hoài: "À." Nói trắng ra là chỉ có hai người.
Dùng một tấm thẻ để mở cửa, Nhã An vội vàng giới thiệu: "Thưa Chính quân đại nhân, mời ngài xem..."
Quả nhiên, Phủ Nam tước đúng như Thời Hoài đã đoán: tước vị thấp kém nhất, có được một ngôi nhà như thế này đã là tốt lắm rồi. Tầng hai có ba phòng, một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ. Lão quản gia và Nhã An đều ở tầng một, bếp và phòng của người hầu cũng ở đó. Tầng ba chỉ dùng để trang trí, có thể trồng hoa hoặc phơi quần áo.
Thời Hoài đánh giá xung quanh.
Phòng khách ở tầng một rất lớn, được trải mấy tấm thảm lông xù không có hoa văn, nhìn giống như là ghép nhiều tấm da thú lại với nhau.Dọc tường có một lò sưởi lớn, bên trong xếp đầy củi, có vẻ là được sử dụng thường xuyên.
Ở giữa là một chiếc sofa lớn, đối diện là một màn hình khổng lồ cao bằng hai người. Từ đường cong, mặt cong, đến chất liệu, mọi thứ đều toát lên vẻ công nghệ cao.
Nhưng cái vẻ mộc mạc của da thú, củi gỗ lại kết hợp với công nghệ cao… có phải hơi kỳ quặc không?
Cũng tại Thời Hoài đã bị nhốt trong phòng tối quá lâu. Vừa tỉnh lại thì bị đưa đến thị trấn Otak, rồi vào luôn căn nhà này. Cho dù cậu còn nhớ được những thứ đã thấy trong mười năm qua, nhưng bị nhốt trong phòng tối thì cậu có thể biết được gì? Dù có chút nhận thức thì cũng là từ những lời nói vặt vãnh của mấy người hầu khi tắm rửa và cho cậu ăn. Cậu còn thiếu rất nhiều kiến thức cơ bản về thế giới này.
Trong lúc Thời Hoài đang nghĩ cách hỏi thăm thông tin từ Nhã An và lão quản gia, Burt đã cung kính cầm một chiếc đồng hồ lại gần.
Thời Hoài cúi đầu nhìn.
Lão quản gia đưa đồng hồ ra: "Mời Chính quân đại nhân và Nam tước đại nhân tiến hành xác thực thân phận chủ nhân của phủ."
Thời Hoài: "Hả?"
Lão quản gia nhắc nhở: "Có thể dùng quang não để kết nối xác thực."
Thời Hoài: "Quang não? Đó là gì?"
... Sau một hồi mặt đối mặt nhìn nhau, Thời Hoài nâng cánh tay lên và cuối cùng cũng hiểu ra quang não là thứ gì.
Quang não là phiên bản nâng cấp của máy tính ngày xưa, có thể thu nhỏ thành một chiếc đồng hồ đeo tay. Mỗi công dân của Đế Quốc khi sinh ra, thân phận sẽ được liên kết với quang não của cha mẹ. Nhưng một khi đến tuổi trưởng thành, họ phải có một quang não cá nhân, liên kết với hồ sơ công dân của mình.
Như Thời Hoài, dù bị coi là kẻ ngốc, nhưng vì được gả đi và đã trưởng thành, cậu cũng phải có một chiếc quang não. Hơn nữa, vì kết hôn với người của gia tộc Dickens, chiếc quang não này không thể quá tệ, bằng không khi tiến hành đăng ký thân phận và tích hợp dữ liệu lúc kết hôn, thì Thời gia sẽ mất mặt.
Thời Hoài cảm thấy rất vui.
Cậu không hề có cảm tình với nhà họ Thời đã nhốt mình mười năm, cũng chẳng màng đến cha mẹ và anh trai đã coi cậu là nỗi sỉ nhục. Có thể "đục" của họ một khoản tiền của bọn họ để mua quang não cũng rất sảng khoái.
Lão quản gia nói đến việc xác thực vì chủ nhân thực sự của Phủ Nam tước là nhóc hồ ly thiểu năng trí tuệ, nên không thể tự mình làm. Thời Hoài và nhóc hồ ly đã kết hôn, các quyền hạn cũng được chia sẻ, vì thế việc cậu giúp nhóc hồ ly xác thực là điều hợp lý.
Thời Hoài liền nhìn nhóc hồ ly nhỏ trong lồng.
Tiểu gia hỏa vẫn còn đang ngủ, nếu không phải cậu vẫn thấy bụng của nó phập phồng nhẹ thì thật khó tin là nó còn sống. Trên cổ của nhóc hồ ly có đeo một chiếc đồng hồ, đó chắc là quang não của nó.
Thời Hoài mở lồng sắt, nghĩ một lát rồi nhét chiếc đồng hồ của lão quản gia vào trong lồng, kết nối với quang não của nhóc hồ ly. Chờ nghe thấy giọng nói rõ ràng: “Xác thực quyền hạn thứ nhất của Phủ Nam tước tại thị trấn Otak đang tiến hành,” thì mới lấy đồng hồ của lão quản gia ra.
Lão quản gia nhắc nhở: "Mời Chính quân đại nhân xác thực quyền hạn thứ hai."
Thời Hoài cũng làm theo, đưa đồng hồ của mình đến gần đồng hồ của lão quản gia.
“Xác thực quyền hạn thứ nhất của Phủ Nam tước tại thị trấn Otak thành công.”
“Xác thực quyền hạn thứ hai của Phủ Nam tước tại thị trấn Otak đang tiến hành...”
“Xác thực quyền hạn thứ hai của Phủ Nam tước tại thị trấn Otak thành công.”
“Chủ nhân của Phủ Nam tước được đổi tên thành Adai · Dickens, Thời Hoài· Dickens.”
Mặt Thời Hoài cứng đờ.
À đúng rồi, cậu gả chồng, nên tên cũng phải đổi.
Lão quản gia hoàn toàn không biết sự rối bời trong lòng Thời Hoài. Sau khi thấy Thời Hoài xác thực thành công quyền hạn cho cả nhóc hồ ly và chính mình, ông cười khiến khuôn mặt đầy nếp nhăn, thở phào một hơi thật dài.
Ông rất tận trách lại một lần nữa nhắc nhở: "Chính quân đại nhân, xin hãy thiết lập trình tự phòng vệ, trình tự tấn công, và quyền hạn ra vào cho Phủ Nam tước..."
Thời Hoài lấy lại tinh thần, lại bắt đầu hoảng.
Mấy cái này là cái gì, cậu có biết đâu!
May mà lão quản gia nhận ra Thời Hoài khuyết thiếu kiến thức, không những tỏ vẻ ghét bỏ, mà lại tiếp tục nhắc nhở: "Chính quân đại nhân có thể suy nghĩ trước, rồi hãy đưa ra quyết định."
Nhã An cũng rất chu đáo hỏi: "Đã gần đến giờ ăn tối, xin hỏi Chính quân đại nhân có cần chuẩn bị bữa tối không ạ?"
Lão quản gia nói thêm: "Chính quân đại nhân có thể lên xem phòng ngủ chính, và cùng Nam tước đại nhân sắp xếp đồ đạc trước."
Từng việc một, thật là nhiều chuyện.
Thời Hoài chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, nhưng vẫn phải nói: "... Vậy tôi lên xem trước, Nhã An chuẩn bị bữa tối đi."
Nhã An nghiêm túc đáp: "Vâng, Chính quân đại nhân."
Thời Hoài: "Có thể đổi cách xưng hô không?"
Nhã An đáp: "Vâng, Chính quân Dickens."
Thời Hoài: "Đổi một lần nữa?"
Nhã An: "Vâng, Chính quân tiên sinh."
Thời Hoài: "Tôi thấy có thể bỏ hai chữ đầu đi."
Nhã An hiểu ý, suy nghĩ một lúc, thấy đây cũng là một cách tôn xưng, liền vui vẻ sửa lại: "Vâng, tiên sinh."
Thời Hoài vẫn cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng cậu biết chỉ có thể làm thế, bèn xua tay, để lão quản gia dẫn mình lên lầu.
Nhìn qua tầng hai có vẻ đã được dọn dẹp. Giường trong phòng ngủ chính rất lớn, trải một lớp chăn lông dày cộm, tường có lẽ mới quét lại, còn có vài món đồ trang trí lộng lẫy. Phòng ngủ phụ thì kém hơn một chút, nhưng nhìn chung vẫn rất thoải mái.
Thời Hoài cảm thấy rất hài lòng, bày tỏ sự tán thưởng với lão quản gia.
Lão quản gia thẳng lưng, nét mặt già nua từ lo lắng chuyển sang kiêu hãnh.
Thời Hoài bảo lão quản gia đi trước, còn mình thì đặt lồng sắt lên chiếc bàn tròn, rồi đột ngột ngả ra sau, đổ ập xuống chiếc giường lớn mềm mại... À, thoải mái thật.
Thoải mái được hai giây, Thời Hoài lật người, mở quang não của mình lên.
Lập tức, trước mặt cậu sáng lên một màn hình quang học, thứ mà trước kia cậu chỉ thấy trong phim khoa học viễn tưởng. Trên màn hình chằng chịt các ký tự, từng hàng dữ liệ, cậu lướt qua rồi dừng lại ở một giao diện.
Thời Hoài bắt đầu tìm kiếm theo những gì lão quản gia đã hướng dẫn.
Không vì gì khác, chỉ là để hiểu rõ hơn về thế giới này. Cậu không thể cứ mãi chẳng biết gì, ngoài việc biết mình không còn là một người đàn ông trai đích thực và xấu đến thảm hại.
... Quang não đúng là một thứ tuyệt vời.
Sau một tiếng, Thời Hoài không dám nói là đã hiểu hết mọi thứ, nhưng ít nhất cũng không còn mù mờ như trước nữa.