Câu nói ấy của hắn lại làm tôi bật cười, sau đó tôi dừng bước và quay người nhìn về phía hắn.
Thẩm Tự thấy tôi quay lại, khóe môi liền cong lên:
- Lại đây, ngồi cạnh anh…
- Thẩm Tự.
Tôi nhìn hắn chằm chằm, trong lòng lại nghĩ hóa ra tôi cũng không thích hắn nhiều như mình vẫn tưởng.
- Chúng ta hủy hôn đi.
- Trình Thương Thương, cô nói cái gì vậy?
Ánh mắt Thẩm Tự đột nhiên chùng xuống, hắn đẩy mạnh cô gái đang ngồi trên đùi mình ra.
- Thẩm tiên sinh!
Cô gái kia vì hành động bất chợt của hắn mà suýt ngã, rồi hờn dỗi trách móc.
Thẩm Tự quát khẽ mà không thèm quay đầu lại:
- Cút ra ngoài!
Cô gái kia nghe xong thì sợ đến mức nước mắt giàn giụa, rồi ôm mặt vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Lúc này cả hội trường im phăng phắc, đó là một sự tĩnh lặng đến chết chóc. ( truyện trên app T•Y•T )
Tôi nhìn Thẩm Tự, bình thản như thể đang hỏi hắn hôm nay muốn ăn gì vậy.
- Thẩm Tự, tôi đã nghĩ kỹ rồi…hôn ước của chúng ta nên chấm dứt tại đây đi.