Nếu bị phát hiện, chắc chắn cậu sẽ bị lột da mất. Mạc Vân Thịnh run run ria mép nhỏ, khuôn mặt mèo nhăn nhó lại.

Nghĩ thế nào cũng thấy có gì đó không ổn. Một căn phòng bệnh cao cấp sao lại xuất hiện một sinh vật sống được.

Trong lòng gào thét "Mau đi đi", ngay sau đó, đôi mắt màu lưu ly của cậu chạm đúng ánh mắt sắc bén của người đàn ông.

"!!!!!",  toàn bộ lông của Mạc Vân Thịnh dựng đứng lên, lưng nhỏ thì cong lại, cái đuôi trực tiếp to gấp lên đôi, thân thể nhỏ nhắn chưa đầy bàn tay bỗng to hơn hẳn một vòng.

Hệ thống dội gáo nước lạnh: "À, chạm trán trực diện."

Phải làm sao đây!! Nơi ẩn thân tốt nhất đã bị phát hiện rồi. Mạc Vân Thịnh sợ hãi đến mức móng vuốt cũng duỗi ra, căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông. Con mèo sữa nhỏ bé căn bản không phải là đối thủ của vị Tước gia cao lớn, miệng cậu "gầm gừ", vung vẩy móng vuốt mấy cái nhưng chẳng những không dọa được người đàn ông trước mặt ngược lại còn tự làm mình ngã.

Lạc Hàn Diễn không hổ là vị thần bảo hộ của Đế Quốc, tốc độ tay anh rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt, gáy Mạc Vân Thịnh đã bị hắn túm lấy và nhấc lên. Cậu giãy dụa vài cái nhưng căn bản không thoát được, trong miệng không tự giác bật ra vài tiếng kêu thảm thiết: "Meo! Meo! Meo!"

Dưới đáy mắt Lạc Hàn Diễn thoáng qua một tia khác thường, môi mỏng mím chặt hơn, dường như đang cố kìm nén điều gì đó.

Ánh mắt của người đàn ông nóng bỏng, giống hệt như sói đói nhìn thấy cừu. Tuy nhiên, bị nhấc lên hồi lâu thấy cũng không bị thương, Mạc Vân Thịnh giãy dụa mệt mỏi, sắp biến thành một cục bông mềm mại. Cái đuôi nhỏ vỗ qua vỗ lại bày tỏ sự bất mãn.

Khoan đã!!! Ánh mắt của Boss tuy nguy hiểm nhưng lại vô cùng quen thuộc. Năm đó khi "quan hốt phân" mang cậu về nhà, ánh mắt cũng y hệt như vậy. Chẳng lẽ hào quang của thú cưng dễ thương của cậu đã mê hoặc cả Boss rồi sao. Cậu vươn móng vuốt, thử vỗ vỗ lên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hàn Diễn.

Quả nhiên.

Vẻ mặt Lạc Hàn Diễn trở nên nóng bỏng, hắn đưa tay sờ sờ móng vuốt lông xù của cậu.

Sờ sờ tai nhọn.

Sờ sờ đuôi nhỏ.

Thậm chí cả cái bụng trắng.

Nếu không phải Mạc Vân Thịnh liều mạng chống cự, thì cả cái mông nhỏ cũng khó thoát khỏi vận rủi.

Cùng ngày, người hầu trong phủ Tước gia chào đón Tước gia trở về với một cục bột trắng. Kể từ đó, ở Tước phủ, trong khi phu nhân vẫn mất tích,thì lại có thêm một con mèo.

Lạc Hàn Diễn một tay giữ chặt thân thể Mạc Tiểu Thịnh. Phía sau là quản gia với thái độ cung kính.

"Thưa Tước gia, có cần mời bác sĩ không ạ?" Quản gia giữ nụ cười hoàn hảo.

Tước gia có thói quen sạch sẽ, trước đây ngay cả phu nhân cũng không thể khiến Tước gia động lòng, chỉ có thể nhận được sự ghê tởm và chán ghét. Việc Tước gia chạm vào một sinh vật sống như vậy thật không dễ dàng, thế nên con mèo này cũng không thể chết được. Cứ để bác sĩ kiểm tra sức khỏe và thuận tiện hỏi một vài điều cần chú ý khi nuôi mèo.

Tước phủ quá uy nghiêm, thiếu đi sự ấm áp của một gia đình bình thường. Quản gia hy vọng sau khi có thêm một sinh vật nhỏ, sẽ có thêm chút sức sống, giống như một gia đình, biết đâu có thể làm Tước gia thả lỏng và mỉm cười.

Lạc Hàn Diễn gật đầu.

Quản gia: "Vậy có cần tắm rửa cho nó không ạ?"

"Chuẩn bị một bữa tiệc cá nướng," Lạc Hàn Diễn vẫy tay bảo quản gia lui, rồi nắm lấy cục bông lên lầu.

Nhìn cầu thang xa hoa trống trải, nụ cười của quản gia càng sâu hơn. Tước gia muốn tự tay làm sao? Tước gia từ nhỏ đã không thân cận với ai, lão phu nhân năm đó vô cùng đau lòng nhưng không có cách nào. Đã gặp qua vô số chuyên gia tinh tế, Tước gia vẫn làm theo ý mình. Cuối cùng, lão phu nhân mang theo tiếc nuối mà qua đời. Giờ đây, có phải là "liễu ám hoa minh" (bất ngờ gặp được niềm vui) rồi không?

Bị đặt vào một cái bồn tắm hoa sen, hai móng vuốt nhỏ của Mạc Vân Thịnh bám vào thành bồn len lén nhìn trộm. Lạc Hàn Diễn đã cởi quần áo, để lộ ra cơ bụng săn chắc như ánh sáng của kim loại. Khi cởi bỏ quần áo, hắn không hề có vẻ cấm dục, ngược lại tràn đầy sức sống và cảm giác áp bức. Liếc nhìn một cái xuống ba tấc dưới rốn của đối phương, Mạc Vân Thịnh bĩu môi: Cũng được, có thể so với "quan hốt phân".

Hệ thống: " Có hâm mộ thì cũng phải làm nhiệm vụ!"

Ai thèm hâm mộ chứ. Mạc Vân Thịnh quay đầu, trầm ngâm một lát: “ Mày nói xem, Lạc Hàn Diễn mang ta trở về đây là muốn nuôi ta sao? Hay là muốn theo dõi, tính toán từ trên người ta tìm ra manh mối?”

Hệ thống: “Theo thống kê của số liệu , tất cả đều có khả năng.”

# Bàn về việc mèo con muốn mang ấm áp đến cho biến thái, cứu vớt thế giới là bất khả thi #

Mạc Vân Thịnh liếm liếm móng vuốt, quả nhiên là muốn chơi cậu.

“Đến đây tắm rửa.” Lạc Hàn Diễn duỗi tay túm lấy Mạc Tiểu Thịnh đang ngồi liếm móng vuốt, rồi đặt cả người mèo vào giữa bồn tắm.

Phía sau lưng bị một dòng nước ấm dội ướt nhẹp, lông tơ rối bù bám vào thân thể, Mạc Tiểu Thịnh mới hậu tri hậu giác phát hiện: Meo! Meo! Meo Đây là muốn tắm cho cậu sao!

Mạc Tiểu Thịnh không thích tắm, khi tắm da lông ướt nhẹp dính vào nhau tạo cảm giác cực kì khó chịu, đặc biệt là rất lâu khô, còn dễ dàng sinh bệnh. Khi còn nhỏ đều là ba ba liếm lông để tắm rửa cho cậu. Chờ gặp được quan hốt phân, cậu cũng bị lôi đi tắm nhưng tắm xong cậu được ăn cá khô nhỏ mĩ vị cùng dịch vụ mát xa vip, cậu mới miễn cưỡng chịu đựng.

Lông tơ đẫm nước dính vào da, khiến thân thể nhỏ bé của cậu càng thêm gầy gò.Cậu nằm trong lòng bàn tay của Lạc Hàn Diễn, giãy giụa không ngừng. Phần bụng mềm mại áp sát vào lòng tay hắn, hơi ấm len lỏi qua từng đầu ngón tay, như thể đang chui thẳng vào tận sâu thân thể.Lạc Hàn Diễn hơi nheo mắt, cảm giác thỏa mãn mơ hồ dâng lên. Yếu ớt đến mức chỉ cần hơi dùng lực một chút thôi… là có thể bóp nát. Loại cảm giác khống chế tuyệt đối ấy—tựa như cả sinh mệnh đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình—lặng lẽ lan tràn khắp cơ thể, lấp đầy từng tấc linh hồn hắn.

Giãy giụa đi.

Nhưng.. 

Vô dụng. 

Đôi mắt của Lạc Hàn Diễn thâm thúy như lốc xoáy, khóe miệng cong lên như có như không chợt lóe lên rồi biến mất.

“Im lặng, nếu không tiệc cá sẽ hủy bỏ.” Miệng thì đe dọa, nhưng từng động tác của Lạc Hàn Diễn lại dịu dàng đến bất ngờ, cẩn trọng mà ôn nhu, không chút lơ là. Tựa như vừa dỗ dành, vừa cố tình khuấy động một cơn sóng ngầm.

Tiệc cá?

“Meo Meo?” Cậu cúi đầu, đôi tai nhỏ run rẩy, theo bản năng dựng thẳng lên hướng về phía người đàn ông.

Lạc Hàn Diễn lập tức nhận ra sự thay đổi cảm xúc trong nháy mắt của mèo nhỏ, đồng tử khẽ co lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng khó đoán.

“Tiệc cá”

Hắn lặp lại, ánh mắt khóa chặt lấy cậu, không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào dù là nhỏ nhất.

“!!”

Mạc Vân Thịnh lén liếm chóp mũi hồng hồng, trong lòng hơi chột dạ—mỗi tuần, người kia đều chuẩn bị tiệc cá cho cậu.

 Muốn! Thật muốn ăn!

Hệ thống hận sắt không thành thép: “Đồ tham ăn!” Cậu sắp bị lộ rồi kia kìa!

Nhân lúc mèo nhỏ còn đang chìm trong mê man, Lạc Hàn Diễn giữ nguyên vẻ mặt thâm trầm khó đoán, động tác lại nhanh nhẹn đến bất ngờ, trực tiếp dội nước rửa sạch toàn thân cậu.

Ở thế giới tinh tế, dịch vụ sấy lông tiên tiến đúng là khiến người ta hưởng thụ thật. Mạc Vân Thịnh thầm đánh giá — Tước gia nhìn thuận mắt hơn rất nhiều rồi.

Tuy tay nghề vẫn thua xa quan hốt phân, nhưng ít nhất hắn làm rất nghiêm túc. Nếu cậu định sống lâu dài ở tinh tế, Lạc Hàn Diễn cũng coi như miễn cưỡng đủ tư cách làm nhân viên chăm sóc thú cưng.

Hệ thống không nhịn được châm chọc một câu, giọng điệu lạnh tanh: “Boss phục vụ tận tình thật đấy. Vấn đề là cậu có mạng để hưởng không?”

Mạc Vân Thịnh vừa túm lấy cái đuôi của mình vừa lầm bầm:

“Đừng có nhắc nữa. Ta biết số mệnh của ta chông gai trắc trở, đừng để ta kích động quá rồi đổi luôn 500 năm tuổi thọ đấy! Mà khoan, lát nữa ta còn được ăn tiệc cá cơ mà! Ta ăn giúp mày luôn!”

Hệ thống nhếch mép cười lạnh:

“Ha hả. Đồ sâm phá.”

Tiệc cá ở tinh tế nhìn thì tinh xảo đẹp mắt, nhưng vừa chạm vào đầu lưỡi đã như nổ tung vị giác. Mạc Vân Thịnh chỉ ăn một miếng, lông cả người lập tức dựng đứng.

Meo meo meo! Lạc Hàn Diễn định đầu độc cậu thật à?!

Hệ thống làm ra vẻ vô tội: “Ta chỉ cười, không nói gì cả.”

Cuối cùng, Mạc Tiểu Thịnh không dám ăn thêm nữa, đói bụng co ro trong tủ quần áo của Boss, ánh mắt còn vương chút tủi thân đáng thương.

 Lạc Hàn Diễn bưng bát cá nhỏ sắc mặt u ám như thể lập tức nổi bão.

Mạc Vân Thịnh chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ nghĩ: Ăn là chết chắc.

Hệ thống ở trong đầu gào lên: “Đây là món ăn cao cấp bậc nhất của thế giới tinh tế đó!! Cấp!! Mỹ!! Vị!!”

Sau khi biến thành mèo nhỏ, bản tính kiêu ngạo của Mạc Vân Thịnh không những không giảm mà còn tràn đầy khí chất sinh vật hoang dã. Cậu ôm đuôi mình, rúc vào góc tủ, nhỏ giọng “meo~” hai tiếng, ánh mắt đầy hoài niệm về những miếng cá khô thơm lừng của quan hốt phân.

Cảnh tượng cục lông trắng rúc trong tủ quần áo giằng co với Tước gia khiến quản gia đứng một bên suýt bật cười.

Tước gia thì mặt đen như đáy nồi, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần sống động hiếm có.

“Thưa ngài, tiểu gia hỏa tới nơi xa lạ như thế này, chắc chắn đang rất sợ hãi. Ngài nên trấn an nó một chút. Áp lực từ khí thế của ngài có thể khiến nó hoảng loạn hơn.”

Quả nhiên, sắc mặt âm trầm của Tước gia dịu đi đôi chút.

Quản gia nhỏ giọng đề nghị:

“Ngài có muốn thử đặt đồ ăn vào trong tủ quần áo không? Chờ khi mèo nhỏ thả lỏng hơn, nó sẽ tự bò ra ăn.”

Thức ăn...đặt trong tủ quần áo..

Sắc mặt Lạc Hàn Diễn có phần cứng đờ, dấu hiệu của chứng ưa sạch sẽ sắp bùng nổ đến nơi.

Quản gia thì vẫn cười tủm tỉm, nhẹ giọng nhắc:

“Tước gia, con mèo này quá nhỏ quá yếu, nếu vừa đói vừa sợ, rất dễ... không qua khỏi.”

“Ông… để vào.”

Khó khăn phun ra hai chữ, mặt Lạc Hàn Diễn đen lại, ánh mắt gắt gao dõi theo từng động tác của quản gia khi ông đặt bát thức ăn ngay trước tủ quần áo.

Từng giây từng phút sau đó, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía cánh tủ, nơi sắp bị nhiễm đầy mùi cá và nước canh...

Mặt than chính hiệu — nổ tung.

Quản gia không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Biểu cảm của Tước gia hôm nay đúng là sinh động hiếm thấy. Ngài ấy thích sinh vật lông xù như vậy, có lẽ cũng là cơ hội tốt để chữa cái tật ưa sạch sẽ đến mức bệnh lý này rồi. Nếu lão phu nhân mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui.

“Tước gia, chúng ta nên rời đi trước. Để mèo nhỏ làm quen với mùi nơi này một chút.”

Làm quen… mùi?

Lạc Hàn Diễn nhìn chằm chằm vào cục bông trắng đang trốn trong tủ quần áo, biểu cảm như vừa bị cưỡng chế cho xem một cảnh phim kinh dị. Một lúc sau, hắn gian nan nói:

“Mày có thể… yên tâm mà ăn.”

Trước mặt là một bát thức ăn cá nhìn thì lấp lánh sắc hương, nhưng mùi vị thì như “một vụ nổ nhỏ trong miệng”. Mạc Vân Thịnh cắn lấy móng vuốt, râu mép run run, rối rắm hỏi hệ thống: “Sinh mệnh còn không chắc giữ nổi, ta phải làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây? QAQ…”

Hệ thống buông tay: “Thạt là yếu đuối.”

Nhưng rồi khi đối mặt với đôi mắt mèo rưng rưng ngập nước, hệ thống chỉ biết than trời. Cuối cùng, nó nhả ra một câu: “Thôi được rồi, dù sao cũng là nhiệm vụ tân thủ. Mỗi khi tăng được một chút giá trị hòa bình, cậu sẽ có 10 phút hóa lại hình người.”

“Không thể cho luôn một ngày sao?” Mạc Vân Thịnh tròn mắt, ngửa đầu 45 độ, đôi tai cụp xuống, ánh mắt đáng thương vô đối.

Hệ thống: “……” Có liêm sỉ một chút đi, diễn đáng thương cũng vô ích.

Sau một hồi cò kè mặc cả te tua, hệ thống miễn cưỡng nhượng bộ lên... 20 phút.

Đồ quỷ hẹp hòi. Mạc Vân Thịnh bĩu môi. Nếu là quan hốt phân thì đã sớm đồng ý cho cậu rồi, chiều cậu lên tận trời!

Hệ thống im lặng hai giây, rồi lạnh nhạt đáp: “Được rồi, hiện tại cậu chỉ là một con mèo. Làm ơn đừng suy diễn sâu quá.”

Mạc Tiểu Thịnh gật đầu nghiêm túc, vẻ mặt như diễn viên chuyên nghiệp đang nhập vai. Cậu không cảm thấy chút áp lực nào. Run run đôi tai nhỏ, ló đầu ra khỏi tủ quần áo, đôi mắt đen láy to tròn quét một vòng đánh giá xung quanh. 

Không nhịn được mà âm thầm so sánh — nơi này rộng hơn phòng của quan hốt phân gấp đôi. Cách bài trí cũng toát lên vẻ sang trọng và khí phái, rõ ràng là cực kỳ xa xỉ.

Chỉ nhìn phòng ngủ thôi cũng có thể đoán ra: Chủ nhân của nó nhất định là kiểu người trầm ổn, uy nghiêm, thuộc hệ cấm dục nghiêm khắc.

Mạc Vân Thịnh nghĩ đến lúc nãy bị hắn tắm rửa, sấy lông… nhớ đến bàn tay vừa ấm áp vừa cẩn thận đó, cậu liếm liếm lớp đệm thịt dưới móng vuốt, bất giác thầm đánh giá: Rõ ràng là kiểu người nội liễm, có tình yêu nhưng không biết cách thể hiện. Cuối cùng lại bị ép đến mức hắc hóa, rồi phát triển thành nhân cách vặn vẹo, biến thái bá đạo, thậm chí hủy diệt cả thế giới.

Kỳ thật… hắn vốn nên là nhân vật chính tam quan đoan chính, đại biểu cho ánh sáng của toàn vũ trụ mới đúng

Lúc này trong thư phòng, quản gia và bác sĩ đang đứng sau lưng Lạc Hàn Diễn, cùng nhau nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát. Trên màn hình, cánh tủ quần áo khẽ mở ra một khe nhỏ. Đầu tiên là hai chiếc tai nhọn nhô lên, tiếp đó là nửa cái đầu lông xù. Một đôi mắt mèo đen láy, óng ánh nước, cẩn thận nhìn quanh thăm dò mọi hướng.

Quản gia bật cười khẽ: “Cảnh giác rất cao đấy.”

Lạc Hàn Diễn không nói gì, ánh mắt trầm lặng, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên nhau như vẫn còn vương chút cảm giác từ lúc trước – ấm mềm, ẩm ướt, từng chút một đọng lại trong trí nhớ.

Một lúc sau, trên màn hình, cả cái đầu nhỏ của Mạc Tiểu Thịnh ló hẳn ra rồi lập tức rụt vào, cứ như vậy qua lại vài lần. Mãi đến lần thứ ba, cậu mới thật sự yên tâm, nhẹ nhàng thò hẳn đầu ra, đặt hai cái móng vuốt nhỏ lên mép tủ.

Lạc Hàn Diễn đưa tay, ngón trỏ khẽ chạm lên màn hình, như đang chọc vào đôi tai mèo ấy. Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu.

Quản gia liếc nhìn Tước gia, trong mắt ánh lên chút ý cười, nhưng vẫn cố nín lại, nghiêm giọng nói: “Quả nhiên là tiểu gia hỏa vừa đáng yêu vừa hoạt bát.” Nói xong, ông quét mắt nhìn vị bác sĩ đang bị mê hoặc y như mình, rồi quay sang hỏi Lạc Hàn Diễn: “Tước gia, ngài định khi nào để kiểm tra sức khỏe cho nó?”

Lạc Hàn Diễn trầm mặc vài giây, giọng nói trầm thấp: “...Có bị dọa chết không?”

Bác sĩ ngẩn ra, hơi mờ mịt trả lời: “Sao có thể dọa chết được chứ? Chỉ là kiểm tra thân thể thôi mà.”

Lạc Hàn Diễn im lặng một chút, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình, giọng điệu vẫn trầm như trước: “Vậy thì… kiểm tra đi.”

Không ai thấy rõ, vào khoảnh khắc đó, bàn tay của anh đã siết lại thành nắm đấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play