Trong phòng cách ly của bệnh viện, thiếu niên đang hôn mê hoàn toàn không hay biết gì về những biến động bên ngoài, vẫn thảnh thơi trò chuyện cùng hệ thống.
Hệ thống khích lệ: “Giá trị hòa bình của Boss đã tăng thêm một chút.”
Mạc Vân Thịnh im lặng một lúc: “Tôi cố gắng như vậy, mà chỉ tăng được một chút thôi sao?”
“Việc xóa sạch nội dung trong con chip và dấu vết trung tâm là do tôi làm,” hệ thống bình thản đáp. “Tăng thêm một chút cũng là tin tức tốt.”
Mạc Vân Thịnh muốn cắn móng tay: “Còn có tin tức xấu nữa? Nhân tính đâu rồi?”
Hệ thống cười ngọt ngào: “Đúng vậy. Cậu vừa mới hôn mê mấy tiếng, hiện tại chỉ còn mười bảy phút hóa hình. Sau khi trở lại hình thú, cậu không cần bận tâm tới nhân tính nữa.”
Giá trị hòa bình khó tăng như vậy, Mạc Vân Thịnh cảm thấy cuộc đời thật u ám. Để một con thú nhỏ xinh đẹp, đáng yêu mà còn dạy cho một kẻ biến thái sao?
Đang trêu cậu đấy à.
Nghĩ đến thôi đã thấy mặt tái đi, tim đau thắt.
Ngày xưa, cậu từng tung hoành ngang dọc trong núi hơn mười năm, cuối cùng bị ông bố hận sắt không thành thép đá xuống núi rèn luyện. Vào một đêm đen gió to, chú mèo nhỏ lông xù đáng thương đang co ro trong góc tường run rẩy thì tìm được một cuộc đời mới – nó được "quan hốt phân" mang về.
Từ đó, cậu bắt đầu sống cuộc sống của một con thú cưng được cưng chiều, được ăn sung mặc sướng. Nhưng mà, trời có lúc nắng lúc mưa.
Một ngày nọ, trời trong mây tạnh, cậu đang nằm ở trên đùi của "quan hốt phân", vừa tắm nắng vừa hưởng thụ mát-xa. Bỗng nhiên, mây đen kéo đến, sấm sét ầm ầm, cậu bị một tia sét đánh trúng, không được chết tử tế.
Sau đó cậu gặp được hệ thống, nó nói: " Một là bị cháy thành tro bụi, hồn bay phách tán, Hai là tích lũy công đức để được trở lại làm người."
Trong khoảnh khắc đó, cậu bật khóc.
Nima, cậu đã từng bị sét đánh cháy xém đấy!
Vẫn còn rất nhiều dịch vụ spa dành cho thú cưng mà cậu chưa sử dụng , không biết "quan hốt phân" có nhớ cậu hay không.
Ôm nỗi bi phẫn tràn ngập, cậu hăng hái bước lên con thuyền giặc của hệ thống: "Ngăn cản Ma Vương diệt thế, dùng sự ấm áp để sưởi ấm trái tim lạnh giá của Ma Vương..." Nghĩ lại sự ngây thơ hồi đó, Mạc Vân Thịnh chỉ muốn cào nát ghế sô pha.
Hệ thống lãnh đạm đả kích: "Cậu còn 11 phút."
Mạc Vân Thịnh nghẹn họng.
Hệ thống lại bổ thêm một nhát dao: "Nếu bị nhìn thấy khi hóa thân, sẽ bị trừ 10 đồng năng lượng."
Mạc Vân Thịnh lẩm bẩm một cách u uất: "Chu Bái Bì." Cứu vớt một thế giới mà chỉ có 20 đồng năng lượng!
Thiếu niên có dáng vẻ mảnh mai, tinh xảo như một bức họa. Nhưng giờ phút này, cậu lại nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền lại, lông mày nhíu chặt, dường như đang chịu đựng nỗi thống khổ vô tận. Nhìn vị hôn thê yếu ớt như vậy, ngón tay Lạc Hàn Diễn ngứa ngáy, muốn vuốt phẳng hàng lông mày của cậu. Bộ dạng quyết đoán của thiếu niên vào ban ngày đã thay đổi ấn tượng của anh về cậu, cậu si tình, trung thực nhưng cũng rất ngu ngốc. Cách hành xử vụng về này đã làm Lạc Hàn Diễn rung động.
Đứng bên cạnh hắn, hắn kĩ thuật viên chỉ biết âm thầm thở dài trong lòng, cuối cùng anh ta không thể tiếp tục dùng ánh mắt đầy thành kiến để nhìn vị phu nhân từng mang tiếng có thanh danh hỗn loạn này nữa. Tất cả những lời đồn trước đây giờ đều đã sáng tỏ. Không phải cậu cố làm bộ đáng thương, mà là đang trúng phải kịch độc. Cậu cũng không phải là người lả lơi ong bướm, phản bội chồng mình. Mà ngược lại, sự thuần nhiên của cậu khiến người ta dở khóc dở cười.
Tước gia, cuối cùng cũng có được hạnh phúc rồi.
Hệ thống: "Giá trị hòa bình +1."
Giá trị hòa bình càng cao, khả năng Ma Vương diệt thế càng nhỏ. Khi giá trị hòa bình đạt max, Mạc Vân Thịnh sẽ cứu vớt thế giới thành công. Vừa nghe được thông báo của hệ thống, Mạc Vân Thịnh có chút ngạc nhiên. Lời cảm thán còn chưa dứt, hệ thống lại vang lên: "Giá trị hòa bình +1."
Boss không làm theo kịch bản! Mạc Vân Thịnh ngây người, muốn liếm lông để bình tĩnh lại.
Thông qua hệ thống quan sát, Mạc Vân Thịnh lặng lẽ đánh giá Lạc Hàn Diễn. Ngũ quan sắc nét mang lại cảm giác lập thể rõ ràng, dung mạo tuấn mỹ mà lạnh lùng, gần như chưa từng thấy nụ cười. Cả người toát ra khí thế nghiêm nghị, xa cách khiến người khác khó mà lại gần.
Thân hình rắn chắc, bộ quần áo đơn giản cũng không giấu nổi đường nét cơ bắp gợi cảm. Mạc Vân Thịnh bóp mũi, âm thầm thừa nhận—người đàn ông này thật sự rất có sức hút, đến mức có thể mang ra so với… quan hốt phân của cậu.
Đáng tiếc, nghe nói là bị "lãnh cảm".
Năm 21031 của kỷ nguyên tinh tế, quan hệ giữa Liên Bang Tinh Tế và Đế Quốc Oken một lần nữa rơi vào trạng thái đóng băng sau 10 năm đại chiến Phỉ Bỉ Nhĩ. 'Gã béo' là một điệp viên của Liên Bang được bí mật cài cắm vào Đế Quốc, đã ẩn náu bên cạnh Lạc Hàn Diễn được một năm. Theo quỹ đạo lịch sử ban đầu, gã phải dụ dỗ phu nhân Tước gia vốn không an phận, từ đó chiếm được con chip thật sự, công thành danh toại, rút lui đúng lúc, một bước lên mây.
Mặt khác, sau khi mất đi con chip, Đế Quốc sẽ bị Liên Bang đánh cho không kịp trở tay. Tước gia không chỉ mất thế chủ động trên chiến trường, liên tục thất bại, mà còn bị phó quan phản bội, khiến hắn rơi vào thế thù địch cả trong lẫn ngoài. Chưa dừng lại ở đó, vị hôn thê còn ngang nhiên ngoại tình, khiến hắn phải gánh tiếng "vương bát nam" nhu nhược, bị thiên hạ chế giễu. Có thể nói, từ phong quang nhất thời rơi thẳng xuống đáy vực, danh tiếng tiêu tan, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vì chiến sự thất bại, Đế Quốc không thể không thỏa hiệp với Liên Bang, Lạc Hàn Diễn trở thành con cờ thí, từ một vị thần bảo hộ của Đế Quốc biến thành kẻ phản bội bị mọi người phỉ nhổ, phải chịu mọi sự lăng mạ trong tù. Cuối cùng, video vị hôn thê bị người ta luân phiên đã khiến anh ta hoàn toàn hắc hóa, đi lên con đường hủy diệt thế giới.
Những người từng lăng mạ hắn đều lần lượt chết thảm, hắn dùng ba năm để hủy diệt Đế Quốc và Liên Bang. Tước gia mất hết sinh lực, chán nản, ôm một quả bom hạt nhân khổng lồ nổ tung ba khu vực của tinh tế, tạo thành một hố đen năng lượng khổng lồ, thế giới diệt vong.
Trong số đó, người ẩn mình sâu nhất chính là phó quan. Công việc của gã không có một chút sai sót nào, ai có thể ngờ gã lại là con trai của quân đoàn trưởng quân đoàn hai của Liên Bang. Mười năm trước đại chiến Phỉ Bỉ Nhĩ, quân đoàn hai của Liên Bang bị tiêu diệt hoàn toàn dưới sự tấn công của quân đoàn do Lạc Hàn Diễn dẫn đầu, quân đoàn trưởng tử vong tại chỗ. Phó quan ôm lòng thù hận, cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ của Liên Bang, ẩn mình bên cạnh Lạc Hàn Diễn.
Khi tấn công vào lĩnh vực tinh thần của "gã béo", Mạc Vân Thịnh đã thấy hình ảnh gã bí mật liên lạc với phó quan. Hiện giờ, để tự bảo vệ mình, phó quan nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để xử lý cậu. Chỉ là không biết sẽ dùng cách nào.
"Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến."
Mạc Vân Thịnh đang cân nhắc làm cách nào có thể khiến Lạc Hàn Diễn rời đi, để tránh bị mọi người vây xem khi hóa hình, thì phó quan đuổi tới: "Thưa Tước gia, chuyên gia nói kết quả kiểm tra của phu nhân có bất thường, có thể tìm được cách giải độc, yêu cầu ngài đến đó một chuyến."
Thần sắc Lạc Hàn Diễn hơi thay đổi, hắn chăm chú nhìn Mạc Vân Thịnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ khẩy tóc của cậu.
Phó quan trầm ngâm một lúc: "Thưa Tước gia, ngài cứ đi đi, nơi này thuộc hạ sẽ giúp ngài trông chừng."
Liếc nhìn phó quan một cái thật sâu, Lạc Hàn Diễn đứng dậy rời đi.
Bị ánh mắt sâu thẳm nhưng đầy cảm giác áp bức kia nhìn một cái, lưng phó quan đã ướt đẫm mồ hôi. Mãi đến khi bóng dáng Lạc Hàn Diễn biến mất sau cánh cửa, phó quan mới dám chuyển ánh mắt về phía Mạc Vân Thịnh: "Phu nhân? Phu nhân?"
Sau một lúc lâu không thấy có ai trả lời, phó quan cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt. Không nên trách bất cứ ai, chỉ trách cậu đã biết quá nhiều.
Sắp tới rồi. Mạc Vân Thịnh nín thở, chuẩn bị cho gã một đòn chí mạng. Nhưng....
Hệ thống dội gáo nước lạnh: "Lạc Hàn Diễn đã đặt một thiết bị theo dõi mini trong tóc của cậu. Cậu muốn ngồi dậy sinh long hoạt hổ sao? Chậc chậc."
Kế hoạch tấn công bất ngờ của Mạc Vân Thịnh bị sụp đổ, lập tức trở thành một kế hoạch bỏ đi. Hắn 'Ưm' một tiếng, u uất tỉnh lại.
Phó quan dường như không ngờ thiếu niên lại tỉnh lại khi chỉ còn một bước nữa, trên mặt gã vẫn còn sót lại một tia sát ý cùng vẻ ngạc nhiên. Nhưng thần sắc hắn lập tức hòa hoãn, thậm chí thân thiết nhưng không kém phần kích động mà gọi một tiếng "Phu nhân".
Cảm xúc của phó quan được khống chế đến cực hạn, Mạc Vân Thịnh thấy xem đủ rồi. Nếu không phải tay áo gã còn giấu một cây kim tẩm độc thì cậu đã tin là thật.
Nếu kim này mà đâm vào, cậu sẽ biến thành một kẻ ngốc thật luôn, đừng nói sau khi chết sẽ giải phẫu đại não, cho dù có giải phẫu thì cái gì cũng không còn! Phó quan đủ tàn nhẫn, biết cậu rõ ràng không còn sống được bao lâu, vậy mà gã còn muốn diệt trừ hậu họa vĩnh viễn này.
Cậu giả vờ loạng choạng ngồi dậy, vừa vặn tránh được mũi kim độc châm đến. Hơi thở hơi hổn hển, Mạc Vân Thịnh nắm chặt cánh tay phó quan, sắc mặt nôn nóng có chút sợ hãi: "Phó quan? Sao anh lại ở đây? Không phải tôi đã chết rồi sao? Tước gia đâu?"
Bị cậu siết chặt tay áo, phó quan không cách nào ra tay được, ánh mắt gã càng thêm âm trầm, suýt nữa đã không khống chế được vẻ mặt.
"Phó quan, Tước gia thế nào rồi?" Mạc Vân Thịnh thở gấp, hai má không còn chút huyết sắc lại ửng đỏ một cách bất thường.
Không biết kim độc có bị phát hiện không, sắc mặt phó quan thay đổi mấy lần, gã từ trên cao nhìn xuống quan sát phu nhân, ánh mắt kiêng kỵ lại âm trầm. Cuối cùng gã nhẫn nhịn lại, ôn nhu an ủi nói: "Phu nhân, đừng lo. Tước gia không sao, ngài cứ nghỉ ngơi trước. Tôi sẽ đi gọi Tước gia đến đây."
Từ góc nhìn của mình Mạc Vân Thịnh thấy phó quan bí mật tiêu hủy kim độc, động tác nhanh chuẩn tàn nhẫn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Cậu lại một lần nữa tán thưởng sự biết co biết dãn của phó quan, biết không thể vì một chút mà vứt bỏ lớp ngụy trang. Cậu đã ra sức như vậy, khiến gã vô tình lộ ra dấu vết trong lúc lo sợ, hy vọng bên thiết bị theo dõi kia, Boss cũng chú ý đến và phát hiện sự bất thường của phó quan.
Vừa mới dùng hết toàn bộ sức lực, Mạc Vân Thịnh thậm chí không thể giữ vẻ mặt sắm vai si tình nữa, chờ phó quan đi xa liền ngã xuống mép giường thở hổn hển. Cơ thể co rút, tứ chi bắt đầu run rẩy. Nỗi đau kéo dài vô biên lập tức tràn ngập thân thể vốn đã yếu ớt.
Um, đau quá.
Cậu khó khăn bò dậy, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán rồi nhỏ xuống mặt đất thành từng vệt nước. Mạc Vân Thịnh vịn vào mép giường loạng choạng bước vài bước: "Hệ thống, tôi sắp hóa hình?" Mỗi bước đi, cơn đau kịch liệt đều truyền từ lòng bàn chân lên toàn thân, đánh thẳng vào đại não.
Hệ thống: "Đúng. Còn một phút rưỡi."
Cắn móng tay, Mạc Vân Thịnh rũ mắt: "Hệ thống, giúp tôi che chắn thiết bị theo dõi mini."
Hệ thống im lặng một lát: "Được. Tự động trừ một đồng năng lượng."
Nghe câu này, dây cung căng thẳng cuối cùng cũng đứt, Mạc Vân Thịnh "bùm" một tiếng ngã lăn ra mép giường. Trong khoảnh khắc cơn đau che trời lấp đất tràn ngập. Đau quá, năm đó bị sét đánh cũng không khổ sở như vậy.
Hệ thống không đành lòng: "Cố gắng lên, có lợi cho việc hóa hình trong tương lai của cậu."
Cuộn tròn trên mặt đất, Mạc Vân Thịnh run rẩy, đau quá, thật muốn liếm liếm móng vuốt.
"Boss sắp đến. Nhanh trốn đi, dưới gầm giường."
Đau đến tê dại, Mạc Vân Thịnh thậm chí còn nảy ra ý nghĩ dứt khoát đâm đầu chết trên người Boss cho xong hết mọi chuyện. Run rẩy bò mấy cái, Mạc Vân Thịnh cuối cùng cũng lăn một vòng chui được vào gầm giường. Sau một vệt sáng mờ ảo, thiếu niên tinh xảo biến mất, thay vào đó là một con mèo trắng tròn vo, hai cái tai và cái đuôi nhỏ lông xù khẽ lắc lư.
Cánh cửa bị mở ra từ bên ngoài, sau tiếng mở vang dội, một đám người nối đuôi nhau đi vào. Phó quan đi theo sau Lạc Hàn Diễn, thoáng ngây người. Căn phòng vô cùng đơn giản, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy hết, nhưng thiếu niên vốn nên nằm trên giường lại biến mất. Cửa không có dấu hiệu bị mở, lật chăn lên còn vương vấn hơi ấm của thiếu niên.
Lạc Hàn Diễn chậm rãi nhìn quanh phòng bệnh, ánh mắt đen kịt như vực sâu không đáy.
Một tiếng kinh ngạc vang lên: "Phu nhân đâu?"
Phó quan há miệng, "Vừa rồi tôi thấy phu nhân tỉnh lại, liền vội vàng đi thông báo cho Tước gia..."
"Đi tìm," Lạc Hàn Diễn mặt không biểu cảm, thần sắc khó lường. Phó quan lập tức tuân lệnh, dẫn đội cận vệ rời đi.
Cơn đau tan biến, Mạc Vân Thịnh yên lặng trốn dưới gầm giường, ôm đuôi cuộn tròn thành một cục bông, không dám phát ra tiếng động. Cậu dựng tai lắng nghe tiếng đế giày cọ xát với mặt đất. Tiếng bước chân của Lạc Hàn Diễn đến gần, cậu nhịn không được vươn móng vuốt nhỏ lông xù lên liếm một cái.
"Meo meo meo?" Sao hắn vẫn chưa đi. Hắn không đi, thì cậu làm sao mà đi đây?!