Mạc Vân Thịnh đang chuẩn bị vươn móng vuốt, thì đột nhiên bị nhấc bổng lên.
Bác sĩ nhìn chằm chằm cục bông được Tước gia bảo vệ cẩn thận trong lòng bàn tay, mỗi lần anh đưa tay ra đều bị hắn chặn lại, nhịn không được run rẩy khóe miệng. "Thưa Tước gia..."
"Cứ để vậy," Lạc Hàn Diễn khẽ cụp mi, dịu dàng vuốt ve lưng cục bông. Ngón cái của hắn lướt dọc theo xương sườn, cảm giác xương cốt mềm mại, dường như chỉ cần dùng sức một chút là sẽ vỡ vụn.
Bốn chân của Mạc Vân Thịnh thò ra từ kẽ ngón tay của anh, cậu giãy giụa không thoát, cái đuôi quăng tới quăng lui, đập vào cánh tay Lạc Hàn Diễn phát ra tiếng "bốp": "ô..."
"Sao nó lại kêu như vậy? Sắp chết sao?" Lạc Hàn Diễn dùng đầu ngón tay nhấn nhẹ lên cái lưng cong của con mèo nhỏ.
Ai sắp chết? Cậu đang khó chịu đấy! Mạc Vân Thịnh rất muốn cắn người đàn ông này mấy cái.
Bác sĩ tìm hòm thuốc: "Chắc là không thoải mái. Thưa Tước gia, ngài nâng mông nó lên một chút, tôi cần đo nhiệt độ cơ thể cho tiểu bảo bối."
"Đo nhiệt độ hậu môn?!"
Mạc Vân Thịnh xù lông, vùng vẫy dữ dội, nhe răng nanh hung hãn, miệng phát ra tiếng "gừ gừ".
"Quan hốt phân" mau đến cứu giá!
Càng nghĩ càng hoảng sợ, móng vuốt của Mạc Vân Thịnh vươn ra, quơ loạn xạ khắp nơi.
"Có chuyện gì vậy?" Lạc Hàn Diễn không dám dùng sức, cẩn thận trấn an cục bông nhỏ đang nổi loạn, rũ mắt xuống che đi vẻ mặt khó lường.
Bác sĩ cũng bị giật mình: "Cái này... có phải bị bóp đau không? Hay Tước gia ngài nới lỏng tay một chút xem?"
Mạc Vân Thịnh cảm thấy lực đạo giam cầm biến mất, một luồng hung tính trỗi dậy. Cậu "meo ô" một tiếng, nhảy thẳng vào mặt bác sĩ, dùng sức cào một vết. Trong khoảnh khắc đối phương kêu đau, cậu bỏ chạy mất dạng, ẩn giấu công và danh.
Bác sĩ ôm mặt, gặp tai bay vạ gió mà không thể nổi giận, trong lòng uất ức: Tại sao người xui xẻo lại là tôi chứ? Tôi chỉ muốn đo thân nhiệt cho mèo thôi mà, hủy dung rồi, đồ hỗn đản! Tước gia có trả tiền tiền thuốc men và tiền bồi thường tổn thất tinh thần không đây?
Dưới đáy mắt Lạc Hàn Diễn, một vòng xoáy sâu không lường được đang cuộn trào. Hắn lạnh nhạt liếcn nhìn quản gia và bác sĩ, vuốt ve bộ lông mềm mượt của con mèo: "Thật hoạt bát."
Quản gia phụ họa: "Đúng là rất hoạt bát." Năng lực của Tước gia rất mạnh, sẽ không bị cào bị thương, hung dữ một chút cũng không sao.
"Vậy là nó rất khỏe mạnh, không cần kiểm tra," Giọng nói trầm thấp mang từ tính của Lạc Hàn Diễn vang lên, bàn tay anh khẽ vuốt ve khiến chú mèo nhỏ đang căng thẳng trong lòng bàn tay anh lập tức thả lỏng. Một tia ý cười khó nhận ra lướt qua đáy mắt anh rồi nhanh chóng biến mất.
"Ngoan."
Được Lạc Hàn Diễn vuốt ve, Mạc Tiểu Thịnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, theo bản năng khẽ vẫy nhẹ cái đuôi. Nhưng ngay sau đó cậu mới sực nhớ đây đâu phải là quan hốt phân của mình Gãi gãi cái đuôi, cậu rối rắm hỏi: “Hệ thống, hắn thật sự muốn nuôi ta sao?”
Hệ thống đáp: “Có nuôi hay không thì chưa chắc, nhưng khi cậu vẫy đuôi, chỉ số hòa bình của Boss đã tăng thêm hai điểm.”
“Hai điểm?!” Mạc Tiểu Thịnh ngẩn ra.
Hệ thống im lặng hai giây rồi cảm khái: "Liệu pháp chữa bệnh bằng thú cưng quả nhiên rất hiệu quả."
Mạc Vân Thịnh kiêu ngạo: "Chứng tỏ ta rất được yêu thích. Ba ba và 'quan hốt phân' đều thích ta." "Quan hốt phân" còn nhường giường cho cậu nữa.
Hệ thống bị nghẹn lại: "... Được rồi được rồi, cậu đẹp, cậu có quyền quyết định."
Lạc Hàn Diễn lúc này chưa hề có ác ý, cũng chưa hắc hóa. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm đến tính mạng, Mạc Vân Thịnh lập tức gan to bằng trời, bắt đầu lộ ra vẻ kiêu ngạo và làm nũng.
Bị nhốt trong tủ quần áo khiến cậu không vui chút nào, vừa thấy cái bát cá nhỏ là lập tức ghét bỏ né sang một bên, còn quay về phía người đàn ông “meo meo” một tiếng.
Cậu đang cố gắng tăng độ thiện cảm và chỉ số hòa bình của Boss.
“Không ngủ à?” Lạc Hàn Diễn nhíu mày. Nhỏ thế này, yếu thế này, không ăn cơm không ngủ thì làm sao mà lớn?
Hay là đang sợ?
Hắn chậm rãi đưa tay ra, lần này phát hiện bé mèo không còn né tránh như lúc đầu, ngược lại còn chủ động tiến lại gần. Lạc Hàn Diễn khẽ nheo mắt, mở lòng bàn tay ra, chờ đợi. Bé mèo men theo cánh tay hắn bò lên, rồi nhẹ nhàng nhảy vọt lên giường.
Hàng mày hơi nhướn lên, Lạc Hàn Diễn thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng thú vị.Nhóc con kia công khai giẫm vài cái trên chăn hắn, giống như đang tuần tra lãnh địa, lắc lư một vòng rồi cuối cùng chui tọt vào giữa hai chiếc gối đầu. Chưa đầy một giây, cái đầu lông xù nhỏ xíu đã thò ra từ khe gối.
"Meo."
Tiểu gia hỏa quá nhỏ, giọng lại non nớt. Trong khoảnh khắc, Lạc Hàn Diễn cảm giác tim mình như bị một cái móng vuốt cào qua.
Bị một sinh vật xa lạ chạm vào giường đệm, vậy mà hắn chẳng thấy ghét bỏ hay khó chịu, trái lại trong lòng lại dâng lên một cảm giác dễ chịu hiếm có. Ánh mắt Lạc Hàn Diễn trầm xuống, ngón tay chạm nhẹ lên trán con mèo nhỏ, cố gắng dịu giọng: “Muốn ngủ thì cứ ngủ đi.”
Lần đầu tiên trong đời hắn để một sinh vật lạ chiếm lấy phòng và giường của mình, Lạc Hàn Diễn không ngăn lại, chỉ muốn thử xem rốt cuộc mình có thể chịu đựng đến mức nào.
Lăn lộn cả đêm, trời cũng sắp sáng. Nằm trên giường lớn một lúc lâu, Mạc Vân Thịnh ngẩng đầu, đôi mắt mèo chăm chú nhìn người đàn ông đang ngủ, yên lặng nghĩ: Tư thế ngủ của Boss thật cứng ngắc, cứ như cố tình luyện tập tư thế thi thể vậy.
Xung quanh là mùi hương xa lạ, không có quan hốt phân vuốt bụng hay gãi cằm như trước khi ngủ, Mạc Vân Thịnh rướn móng vuốt, cúi đầu liếm một cái thật mạnh.
Thật sự rất nhớ cảm giác được quan hốt phân mát-xa.
Cả tối không ăn gì, bụng đã đói cồn cào. Cắn cắn móng vuốt, cậu càng thèm món cá của quan hốt phân hơn.
Ôm bụng, Mạc Vân Thịnh nép xuống như đang phục kích, lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Thấy hắn hô hấp đều đặn, rõ ràng đã ngủ say, cậu mới lặng lẽ đứng dậy, rón rén dịch đến mép giường, nhẹ nhàng nhảy xuống như lặn xuống nước, rồi chui vào gầm giường. Lắng nghe một hồi, xác định không có động tĩnh gì, cậu chui ra ngoài, men theo bờ tường dịch đến cửa phòng.
Mở cửa mà không gây ra tiếng động, Mạc Vân Thịnh ngoái đầu nhìn lại giường đệm một cái, rồi yên tâm phóng ra ngoài, bốn chân ngắn nhỏ lao về phía nhà bếp. Cậu đã quen với việc lén ăn khuya, trước kia quan hốt phân vốn không giấu được đồ ăn bao giờ.
Bước chân mèo vốn rất nhẹ, thêm lớp đệm thịt làm giảm chấn, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra “mèo trộm đêm khuya”. Nhưng Lạc Hàn Diễn là đại boss, lại nghe thấy rõ ràng. Đợi đến khi tiểu gia hỏa chạy xa, hắn mới bất ngờ mở mắt, trong mắt không chút buồn ngủ, dưới ánh trăng chiếu rọi, càng thêm sâu thẳm khó dò.
Nhìn Mạc Tiểu Thịnh trốn thoát, hệ thống im lặng một lúc, cuối cùng lựa chọn không lên tiếng.
Boss đã phát hiện ra mà không vạch trần, dường như còn cố ý dung túng. Vậy nên, nó cũng không báo lại với Mạc Tiểu Thịnh.
Biết đâu… lại có hiệu quả bất ngờ.
Một hơi chạy đến phòng bếp, Mạc Vân Thịnh vừa nhìn thấy tủ trữ lạnh liền dán mắt không rời. Cậu uyển chuyển nhảy lên, qua lớp kính pha lê, nhìn những khay thực phẩm bên trong. Dù không ngửi được mùi, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ngon miệng. Đặc biệt là một con cá mập dài ba mét, nhìn qua đã biết là đặc biệt mỹ vị.
Hệ thống: “Ánh mắt không tệ. Đó là cá mập Diêm Sa vùng biển sâu, tinh thú cấp năm.”
“Vậy ta khoét trước một miếng.” Mạc Vân Thịnh liếm liếm môi, cá sống thái lát ăn cũng rất ngon mà.
“Thịt tinh thú chứa hệ số bạo lực cao, ăn sống sẽ gây tổn thương cơ thể. Phải nấu chín để trung hòa.” Hệ thống nghiêm túc phổ cập kiến thức.
“Nhưng ta vẫn chưa luyện ra chân hỏa.” Mạc Vân Thịnh đưa mắt nhìn bệ bếp hiện đại của tinh tế rồi lại nhìn cái móng mèo be bé của mình, cuối cùng đau lòng tiêu tốn mười phút biến trở lại hình người.
Không quá quen với thân thể người, Mạc Vân Thịnh bước đi hơi loạng choạng, nhưng vẫn nhanh chóng cắt được một khối thịt lớn rồi vụng về đem nướng. Thổi nguội một chút rồi hung hăng cắn một miếng. “Ưm” Thịt tươi ngon, năng lượng phong phú. Hương vị hoang dã, nguyên thủy, thô bạo lại vô cùng hấp dẫn. Cậu không hiểu mấy đầu bếp của thế giới tinh tế nghĩ gì mà lại biến nguyên liệu cao cấp thành món ăn dở đến vậy.
Mạc Vân Thịnh ngồi xổm sau quầy bếp, ôm khối thịt cá ăn uống ngon lành, tai dựng lên, cảnh giác lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.
Ở khúc cua cầu thang, một bóng người cao lớn lướt qua rồi biến mất.
Hệ thống nhìn rõ mọi thứ, liếc nhìn Mạc Tiểu Thịnh trì độn, cảm khái không thôi.
Tưởng rằng mình che trời giấu đất, Mạc Vân Thịnh vỗ vỗ cái bụng tròn vo, nhảy nhót xóa bỏ dấu vết, lặng lẽ trở về phòng. Nhảy lên giường lớn, liếc nhìn người đàn ông với tư thế ngủ không thay đổi, ôm gối ngáp một cái, mãn nguyện liếm liếm móng vuốt, nhắm mắt mèo lại.
Không bao lâu đã chìm vào giấc mộng.
Trong mơ, hình như có người nhẹ nhàng vuốt ve cậu. Mạc Tiểu Thịnh thoải mái duỗi mình một cái, theo phản xạ phát ra tiếng “grừ~” nho nhỏ, tai bên phải khẽ run khi nghe được một tiếng cười trầm khàn vang lên bên tai.
Quan hốt phân, ngày mai bản miêu muốn ăn cá kho!
Cậu “meo” một tiếng mơ hồ, rồi lại ngủ như chết.
Lại cộng thêm hai điểm hòa bình giá trị. Hệ thống theo dõi toàn bộ hành trình, liếc qua vẻ mặt hiền từ của Boss
Hôm sau, Mạc Vân Thịnh tỉnh dậy là do một mùi hương thơm quyến rũ tận tâm can đánh thức. Cọ cọ mở mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là món cá khô nhỏ giòn tan mà cậu thèm đến phát rồ! So với các món cao cấp do đầu bếp làm hôm qua, món này đúng là chuẩn chỉnh! Lại còn có cả sữa bò thơm ngọt! Đầu bếp hôm nay, cho năm sao! Mạc Vân Thịnh vừa gặm vừa uống, mép dính sữa, ánh mắt lim dim đầy thỏa mãn.
Quản gia vuốt cằm, ánh mắt đầy cảm khái.
Không thể ngờ, vị Tước gia nổi tiếng sạch sẽ, đến mức có thể liếc mắt ghét bỏ một hạt bụi… vậy mà lại vì một nhóc con mà nhẫn nại ra vào phòng bếp, chịu đựng cả mùi khói dầu.
Giờ phút này, trong thư phòng, Lạc Hàn Diễn không rời mắt khỏi màn hình giám sát. Trên màn hình, tiểu gia hỏa đang ăn đến là vui vẻ, thậm chí còn lí nhí lẩm bẩm một mình. Hắn nhấn nút tua lại, đầu ngón tay dừng ở đoạn hình ảnh quay chậm: trong ánh sáng lờ mờ của căn bếp, một bóng mèo nhỏ lén lút bò ra từ khe tủ.
Chỉ thấy một cục bông tròn lông mịn, dán chặt lên miếng cá tươi đặt trên bàn, thèm thuồng không thôi.
Lạc Hàn Diễn mặt không đổi sắc, trầm ngâm nhìn hình ảnh, rồi đột nhiên ánh mắt như có tia sáng, dừng lại ở đoạn hình cắt, thiếu niên kia chợt hiện lên trên màn hình, rõ ràng là người, là hình người thật sự.
Nhìn chằm chằm thiếu niên tinh xảo vừa quen thuộc vừa xa lạ, đồng tử của Lạc Hàn Diễn co lại, đáy mắt mịt mờ khó hiểu. Hắn nhấn nút tạm dừng. Hình ảnh đứng im, hai má thiếu niên phồng lên, đôi mắt mèo cảnh giác nhìn xung quanh, hai bàn tay nhỏ bé ôm miếng cá, vô cùng linh động.
Ăn uống no đủ, Mạc Vân Thịnh mặt mày nghiêm túc, nên tăng giá trị hòa bình của Boss trước, hay là phơi nắng liếm lông trước đây?
Hệ thống: “Phó quan tới.”
Móng vuốt đang ngứa ngáy vươn ra, nghe vậy Mạc Vân Thịnh lập tức bật dậy, chạy ra ngoài. Vừa hay thấy phó quan đến báo cáo, bước vào thư phòng. Cậu vội vàng nhảy qua, theo khe cửa chui vào. Sợ bị kẹp đuôi, cậu dùng sức quá mạnh, không kịp dừng lại, lăn lộn mấy vòng, vừa vặn ngã vào mu bàn chân phó quan.
Phó quan sững sờ.
Lạc Hàn Diễn thì mặt không đổi sắc, cúi người bế cục bông nhỏ lên đặt vào lòng bàn tay, động tác tự nhiên và nhanh chóng: “Báo cáo.”
Phó quan bị Tước gia nhàn nhạt liếc một cái mà suýt nữa hồn vía lên mây. Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất: Tước gia mắc chứng sạch sẽ cực độ kia đâu rồi? Bị mèo quệt vào mà không phát điên? Không ném ra cửa sổ? Không khử trùng cả phòng?! Nhưng điều khiến anh ta sợ hơn chính là — Tước gia vậy mà còn đang… vuốt lông cho con mèo này.
Phó quan: “……Tước, Tước gia?”
Mơ hồ phát hiện ánh mắt của Tước gia thâm trầm, âm u. Gã vội vàng điều chỉnh thái độ: "Thưa Tước gia, đội số mười ba đã điều tra xong khu rừng Lạc, vẫn chưa tìm thấy tung tích của phu nhân. Thuộc hạ đoán, phu nhân có thể đã bỏ trốn, liệu có cần ra lệnh truy nã không?"
Trong lòng bỗng cảm thấy bất an, Mạc Vân Thịnh muốn dùng mặt của phó quan để mài móng vuốt.