Sau khi quan tâm học sinh xong, Trần Kinh Hoa bắt đầu giảng bài.
Hóa học là môn yếu nhất của Hướng Địch, cô phải tập trung nghe giảng, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn.
Coi như yên tĩnh rồi.
"Xong tiết này tôi đi, cậu nói với thầy một tiếng giúp tôi nhé." Bách Giang Hân nói.
"Không phải vừa nãy cậu bảo đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi sao? Giờ học một tiết lại đi?" Diệp Mân Gia ngạc nhiên: "Học sinh giỏi nhất khối cũng không được bốc đồng như thế chứ?"
Bách Giang Hân nhíu mày, giọng điệu hơi khó chịu: "Tôi bốc đồng?"
"Chứ không phải cậu thì ai?" Diệp Mân Gia phản pháo.
Bách Giang Hân bị hỏi đến mức nhất thời không biết nói gì.
Thôi kệ.
Không muốn nói nữa, Bách Giang Hân bắt đầu làm bù bài kiểm tra hóa được phát hôm qua.
Diệp Mân Gia chẳng hiểu gì cả.
Người này rốt cuộc bị gì vậy, cảm giác dạo này tính khí của anh cực kỳ thất thường, trước đây ít nhất cũng chỉ là lạnh lùng không thích nói chuyện với người khác, giờ thì trông cứ như sắp mắc chứng rối loạn lưỡng cực luôn rồi.
Chẳng lẽ là hội chứng lo âu trước kỳ thi?
Diệp Mân Gia nghĩ mãi không ra.
Dù gì cũng đang là tiết của chủ nhiệm lớp, không tiện nói chuyện riêng ngay trước mặt, là lớp trưởng, Diệp Mân Gia có nghĩa vụ quan tâm đến trạng thái tinh thần của bạn cùng lớp, huống hồ Bách Giang Hân còn là anh em thân thiết của cậu ấy, vậy lại càng phải để ý.
Diệp Mân Gia quyết định chờ tan học sẽ nói chuyện tử tế với Bách Giang Hân.
Tiết học vừa kết thúc, cậu ấy còn chưa kịp mở miệng thì Bách Giang Hân đã đặt bút xuống ra ngoài luôn.
Diệp Mân Gia gọi anh: "Ê, cậu đi đâu vậy."
Bách Giang Hân không buồn quay đầu lại: "Đi vệ sinh."
Đi gấp vậy, sắp tè ra quần à?
Diệp Mân Gia bĩu môi, cũng không thể vào nhà vệ sinh nam để tâm sự được, chờ anh quay lại rồi nói sau.
Cậu ấy đang cúi xuống bàn lục tìm tập đề bài có thể cần dùng cho tiết sau, thì bất chợt có người tìm cậu ấy.
"Lớp trưởng."
Diệp Mân Gia ngẩng đầu, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan hơi lúng túng.
Đúng là lạ thật, Hướng Địch mà cũng chủ động tìm cậu ấy.
Nữ sinh làm gì cũng thích kết bè kết đội, cả lúc tìm lớp trưởng cũng vậy, bên cạnh Hướng Địch còn có Lương Thiên Thiên, hồi lớp 10 Lương Thiên Thiên đã học cùng lớp với Diệp Mân Gia nên cậu ấy quen cô ấy hơn.
Thế là cậu ấy nhìn Lương Thiên Thiên hỏi: "Hai cậu có chuyện gì sao?"
"À, chẳng phải thầy chủ nhiệm nói gần đây cúm nhiều sao? Hướng Địch nghe mẹ bảo có loại thuốc đặc trị cúm, uống cái là khỏi, tôi nghĩ hay là đề xuất với thầy chủ nhiệm dùng quỹ lớp mua vài hộp để sẵn trong lớp?"
Ý kiến này hay đó, dù sao quỹ lớp của lớp bọn họ cũng nhiều, để không ở đấy cũng là để, chi bằng mua cái gì hữu dụng một chút.
"Không ngờ cậu cũng tinh ý ghê đấy."
"Không phải tôi, là Hướng Địch đề xuất đó." Lương Thiên Thiên nói.
Hướng Địch lập tức giải thích: "Chỉ là lúc nãy trong giờ học, nghe thầy nói Bách Giang Hân bị cúm còn gì, đúng lúc tôi nghĩ tới chuyện đó thôi."
Chỉ có bản thân cô biết, không phải đúng lúc gì cả, cô lấy cả lớp làm cái cớ chỉ để sự quan tâm dành cho người ấy không quá lộ liễu.
Như vậy lần sau nếu Bách Giang Hân lại ốm, cô sẽ không phải lo nữa.
…
Mãi đến khi chuông vào tiết hai vang lên, Bách Giang Hân mới sát giờ bước vào lớp.
"Tôi còn tưởng cậu rơi luôn trong nhà vệ sinh rồi chứ." Diệp Mân Gia nói: "Trưa nay đi hiệu thuốc với tôi nhé."
Bách Giang Hân: "Cậu bị bệnh à?"
"Cậu mới bị bệnh đấy, là đi mua thuốc phòng cúm, được chưa?"
"Không đi." Bách Giang Hân từ chối thẳng thừng.
Diệp Mân Gia chẳng ngạc nhiên chút nào, bình thường rủ anh đi mua trà sữa với mình mà còn như đi mời quan lớn, nói gì đi mua thuốc.
"Thằng nhóc cậu đúng là vô tình, vậy cậu đừng mong tôi xin phép thầy chủ nhiệm giúp cậu nhé."
Cùng lắm thì cậu ấy tự đi mua, có phải con gái đâu mà làm gì cũng muốn có người đi cùng.
"Hình như tôi quên mất hỏi tên thuốc rồi." Diệp Mân Gia chợt nhớ ra, gọi với lên bàn phía trước: "Hướng Địch, Hướng Địch!"
Bách Giang Hân vô thức khựng lại, ngẩng đầu lên.
Hướng Địch quay đầu lại, dù biết rõ là lớp trưởng gọi mình, nhưng cô vẫn không nhịn được mà để ánh mắt dừng lại trên người Bách Giang Hân trong giây lát sau khi quay đầu lại.
Không dám dừng lại quá lâu, sợ lộ sơ hở, cô nhanh chóng dời mắt đi ngay.
Diệp Mân Gia hỏi: "Cái thuốc cúm cậu giới thiệu cho tôi mua ấy tên là gì nhỉ?"
Trả lời xong câu hỏi của lớp trưởng, Hướng Địch lại tiếp tục làm việc của mình.
Thực ra cô rất muốn cho anh biết, cô đưa ra đề nghị mua thuốc với lớp trưởng là vì anh, nhưng lại sợ anh biết rồi thì chuyện cô thích anh sẽ không thể giấu được nữa.
[Mình thích Bách Giang Hân.]
Nhưng chuyện tỏ tình là không thể, cả đời này cũng không thể.
Chỉ nói thầm trong lòng thôi đã khiến người ta thấy ngại đến phát điên, nói gì đến việc đứng trước mặt người đó mà nói ra.
[Á á á xấu hổ chết mất!]
Hướng Địch bỗng gục xuống bàn, nửa khuôn mặt chôn trong cánh tay, chỉ chừa đôi mắt lộ ra, rồi cô cầm bút viết các chữ cái đầu của tên một người lên tờ giấy nháp.
[BJX, tôi thật sự rất thích cậu.]
[… Dù cả đời này có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết.]
[Có một loại tình yêu tên là âm thầm lặng lẽ, đó chính là tình yêu của tôi dành cho cậu.]
Âm thầm lặng lẽ ư?
Rõ ràng là ồn ào muốn chết.
Ồn ào đến mức anh chưa từng có lấy một giây một phút nào quên được chuyện cô thích mình.
Nhìn mái tóc buộc kiểu củ tỏi của người ngồi bàn trước cũng xụi xuống theo động tác gục đầu của chủ nhân nó, Bách Giang Hân nhếch môi.
Nhưng dù trong lòng cô hét to đến đâu thì cũng có ích gì, vẫn chỉ là một con chuột chũi dám thích mà không dám theo đuổi.
Đột nhiên Bách Giang Hân nói: "Trưa tôi đi mua thuốc với cậu."
Diệp Mân Gia: "Hả?"
Bách Giang Hân hiếm khi kiên nhẫn lặp lại một lần: "Tôi nói tôi sẽ đi mua thuốc với cậu."
"Trời ơi, mặt trời mọc từ đằng Tây à." Diệp Mân Gia hỏi: "Thế lát nữa cậu còn định chuồn không?"
"Không đi nữa." Bách Giang Hân lạnh nhạt đáp: "Dù gì cũng còn tám trăm tờ đề phải làm."
Nể tình cái sự quan tâm vòng vo của cô, thuốc bổ học tập thì thuốc bổ học tập vậy.
Coi như là anh đã đáp lại sự quan tâm của cô rồi.
Dù rằng cô cũng sẽ chẳng bao giờ biết.
Nhưng rất nhanh thôi, Bách Giang Hân đã hối hận.
…
Buổi tự học tối nay đến lượt giáo viên sinh học phụ trách.
Giáo viên sinh học cầm một xấp đề trên tay bước vào lớp, cả đám nhìn thấy là biết ngay buổi tự học tối hôm nay lại bị nhồi đầy ắp rồi.
Trước đây tiết tự học bị chiếm để làm bài kiểm tra thì còn than vãn được vài câu như người sống, giờ thì đã chịu đựng đến mức độ này, tê liệt cảm xúc từ lâu rồi.
Giáo viên sinh học xoa ngón tay, bắt đầu phát đề.
"Tiết này kiểm tra, bạn ở hàng đầu phát đề xuống dưới nhé, không cần dùng phiếu trả lời, viết trực tiếp lên đề luôn."
"Kiểm tra thì kiểm tra, kiểm tra chết tôi luôn cũng được." Diệp Mân Gia vừa chuyền đề vừa than vãn: "Chắc kiếp trước giết người phóng hỏa nên kiếp này mới phải ôn thi đại học."
Quay sang nhìn Bách Giang Hân bên cạnh, anh đã bắt đầu làm bài rồi, hai câu trắc nghiệm đầu tiên đã chọn xong rồi, cậu ấy còn thấy luôn cả đáp án.
"Đại ca, cậu có thể có chút cảm xúc của con người được không hả?" Diệp Mân Gia không nhịn nổi hỏi: "Cậu là AI à?"
"Cậu làm lẹ đi."
Bách Giang Hân lười để ý đến cậu ấy.
Diệp Mân Gia liếc đề một cái, tế bào toàn thân đều đang phản kháng.
"Không muốn làm tí nào…" Diệp Mân Gia ôm đầu nói: "Tiếp tục thế này chắc tôi ghét học thật mất."
Không chỉ mình cậu ấy không muốn làm, hầu hết mọi người đều không muốn làm, lề mà lề mề, mỗi việc chuyền đề ra phía sau thôi mất cả bảy tám phút mới tới được tay của bạn học hàng cuối cùng.
Lớp học cuối cùng cũng im lặng.
Bách Giang Hân đã làm đến những câu trắc nghiệm cuối cùng, đến lúc này anh mới nghe thấy giọng nói nửa sống nửa chết nào đó.
Hừm, đã bắt đầu kiểm tra được hơn mười phút rồi, cuối cùng cũng chịu đọc đề à.
[Nhận định nào sau đây về cấu trúc tế bào là sai, A, màng tế bào có tính thẩm thấu chọn lọc… ừ đúng, B, ti thể là nơi diễn ra hô hấp hiếu khí chính, ừm cũng đúng... C, ribosome là nơi tổng hợp protein, trời ơi, sao C cũng đúng?]
[Chọn D à? Bực thật đấy tại sao lại để đáp án đúng ở cuối cùng chứ, hại mình phân tích một lượt cả bốn đáp án, tốn thời gian của mình quá! Câu thứ hai!]
[Sao cũng chọn D thế?! Giáo viên ra đề này có vấn đề thần kinh à?!]
Oán khí nặng nề thật đấy, chỉ vì hai câu liên tiếp đều chọn D mà ai đó nghe như muốn lôi giáo viên ra đề ra ngoài mà bán mất.
[Câu ba chọn A, ừm, biểu hiện khá lắm, trẫm đích thân phong câu trắc nghiệm số ba là đích trưởng đề, mấy câu phía sau tốt nhất nên biết điều một chút, tự động hiện đáp án đúng ra cho trẫm, nếu không, tất cả sẽ bị giáng cấp làm thứ đề, đày vào lãnh cung sổ ghi lỗi sai, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời nữa!]
"…" Giáo phái đích thứ bắt đầu xâm lấn cả đề kiểm tra sinh học rồi.
May mà sau đó không tiếp tục chọn đáp án D nữa, nên mấy câu trắc nghiệm phía sau đều thoát khỏi số phận bị giáng làm thứ đề.
[Trong chu kỳ tế bào, giai đoạn nào xảy ra sao chép DNA nhỉ? Giai đoạn nào nhỉ? Chết rồi, quên mất rồi.]
Bách Giang Hân hơi cạn lời.
S, S, một câu cơ bản đơn giản như thế, các điểm kiến thức đã học thuộc đi đâu hết rồi?
[Không sao, xem đáp án trước đã, làm kiểu loại trừ, giai đoạn G1, giai đoạn S, giai đoạn M, hửm? SM? Biến thái quá vậy.]
S là giai đoạn tổng hợp DNA, M là giai đoạn phân bào có tơ, rõ ràng đầu óc cô mới là thứ biến thái.
Cứ gặp câu không biết là lại bắt đầu suy nghĩ tào lao linh tinh.
Bách Giang Hân thở dài.
Nhưng cuối cùng Hướng Địch cũng đã làm xong phần trắc nghiệm một cách bình an, cuối cùng cũng thuận lợi chuyển sang dạng bài tiếp theo rồi.
May mà sinh học vốn cũng không có câu tính toán gì phức tạp, tuy trong lúc kiểm tra, người nào đó vẫn lẩm bẩm đủ thứ, gặp câu dễ thì khen sao mà mình thông minh thế, gặp câu khó thì trách giáo viên ra đề không hiểu chuyện, nhưng nhìn chung vẫn trong giới hạn chịu đựng của Bách Giang Hân.
Dần dần mấy ngày nay, thậm chí anh đã bắt đầu quen với mớ suy nghĩ lộn xộn trên trời dưới đất trong đầu Hướng Địch.
Chỉ cần cô đừng nghĩ về anh mãi là được.
Trong lúc kiểm tra, dù than phiền nhiều, cũng lắm lời, nhưng quả thật là Hướng Địch vẫn khá tập trung, cho đến khi cô làm đến một câu hỏi liên quan đến tính trạng di truyền.
Câu hỏi gốc là hai con chuột lang có màu lông khác nhau giao phối, hãy tính xác suất màu lông của đời con.
Câu hỏi dễ như ăn kẹo, chắc lần này cô sẽ không làm trò gì kỳ cục nữa đâu nhỉ.
Nhưng rõ ràng Bách Giang Hân đã đánh giá thấp mức độ làm loạn của Hướng Địch.
[Chuột lang lông đen là tính trạng trội, mắt hai mí cũng là trội, mình là mắt hai mí Dd, Bách Giang Hân cũng là mắt hai mí Dd, vậy con chúng mình sinh ra có xác suất bị một mí dd là…]
"…"
Không làm chuột chũi nữa muốn làm chuột lang rồi phải không.
Bóp thái dương, Bách Giang Hân tự nhủ trong lòng thôi bỏ đi, chỉ là làm bài thôi mà.
Nhưng thực tế chứng minh, một lần nữa Bách Giang Hân lại đánh giá thấp khả năng liên tưởng siêu việt của Hướng Địch.
[Nhưng mà nếu mình và Bách Giang Hân muốn sinh con, thì chúng mình phải…]
Hướng Địch nhẹ nhàng cắn đầu bút, ánh mắt dần dần trở nên ngơ ngẩn.
Chẳng bao lâu sau, cô cắn môi cố nhịn cười rồi đập mạnh vào đùi mình.
Lương Thiên Thiên ngồi bên cạnh bị cô làm giật mình, thì thầm hỏi: "Cậu sao thế?"
Hướng Địch hoàn hồn: "Không sao cả."
Cô chột dạ nhìn giáo viên sinh học trên bục giảng, thầy giáo đang nghịch điện thoại, lại đảo mắt nhìn bạn học xung quanh, mọi người đều đang chăm chú làm bài của mình.
Hướng Địch lại hơi nghiêng đầu, quay ra sau nhìn.
Bách Giang Hân cũng đang cắm cúi làm bài.
Đúng lúc đó, giáo viên sinh học đang cúi đầu xem điện thoại ngẩng lên xoay cổ, bắt gặp một nữ sinh đang đảo mắt nhìn ngang ngó dọc thì ho một tiếng, uyển chuyển nhắc nhở: "Làm bài của mình đi, đừng nhìn ngó lung tung, đến lúc thi đại học có cho em nhìn quanh thế này không hả?"
Hướng Địch đỏ mặt, lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra trước mặt, không dám nhìn lung tung nữa.
Đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ là tưởng tượng, ngoài cô ra thì chẳng ai biết được.
Không được, không thể nghĩ tiếp nữa, phải tập trung làm bài.
Cô tự nhắc nhở bản thân trong lòng, nhưng kiểu tưởng tượng thế này giống như một thứ thuốc độc, một khi đã bắt đầu rồi thì khó mà cai được.
Tưởng tượng là một điều kỳ diệu, nó có thể đưa con người vào một thế giới tinh thần trọn vẹn, khiến người ta tìm được cảm giác thỏa mãn trong thế giới tinh thần mà đời thực không thể có được.
Mỗi khi cảm thấy tinh thần căng thẳng vì áp lực, Hướng Địch lại thích một mình nghĩ ngợi một vài chuyện lung tung, cô không kìm nén cũng chẳng kiềm chế gì cả, đó là một hành vi riêng tư chỉ thuộc về cô, nơi cô có thể thoải mái đắm mình trong đó và tự tìm thấy niềm vui cho riêng mình.
Sau khi tưởng tượng xong, toàn thân sẽ có một cảm giác thỏa mãn đặc biệt, sau đó lại có thể tràn đầy nhiệt huyết đối mặt với cuộc sống thực tế.
Dù cô biết những ảo tưởng đó không thực tế chút nào.
Nhưng con người phải mơ mộng những thứ phi thực tế một chút, dù sao chỉ là tưởng tượng trong đầu mà thôi, không ai biết được trong đầu cô đang nghĩ gì, cũng không sợ mất mặt, tại sao không mạnh dạn mơ mộng lớn hơn chút chứ.
Như kiểu đột nhiên được ba mẹ ruột tỷ phú đến tìm về, hay trở thành minh tinh hàng đầu được hàng vạn người chú ý, những chuyện gần như không thể xảy ra trong đời thực mới xứng đáng để ảo tưởng, nếu không thì làm sao gọi là mơ mộng hão huyền được.
Hướng Địch cắn nhẹ đầu bút, hai chân dưới bàn cũng lặng lẽ khép chặt lại.
Trong lớp học yên tĩnh, ánh đèn trần sáng như ban ngày, bài kiểm tra sinh học vẫn đang tiếp tục, cuối cùng Diệp Mân Gia cũng làm xong mặt đầu tiên, lúc lật sang mặt sau tiện thể liếc sang Bách Giang Hân ngồi cạnh.
Bài làm của anh vẫn còn dừng ở mặt đầu.
Gì thế này? Rõ ràng lúc đầu anh làm nhanh hơn cậu ấy nhiều như vậy, sao giờ mình viết xong mặt đầu rồi mà anh vẫn chưa xong?
Diệp Mân Gia tò mò ghé đầu sang xem thử.
Gì vậy trời, đến câu điền vào chỗ trống còn chưa làm xong? Lâu thế mà thằng nhóc này lại tuyệt nhiên không làm bài à.
Có gì đó không đúng, ánh mắt của Diệp Mân Gia chuyển từ bài kiểm tra sang mặt Bách Giang Hân.
Sắc mặt của Bách Giang Hân trông rất kỳ lạ.
Môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt lại pha lẫn một lớp đỏ ửng bất thường, ngay cả da vành tai và vùng cổ cũng đỏ rực, cằm căng cứng, cảm giác răng của anh sắp cắn rách cả mặt trong môi rồi.
Cảm giác như đang chịu đựng cái gì đó, Diệp Mân Gia thì thầm hỏi: "Cậu sao vậy? Buồn tè à?"
Bách Giang Hân nhắm mắt lại thật chặt.
Khi mở mắt ra, giọng nói của anh đã hơi khàn, có một loại cảm giác khó tả, gần như nghiến răng mà nói: "Muốn giết người."
Diệp Mân Gia ơ một tiếng.
Đề này khó đến mức đó luôn hả?
Đến Bách Giang Hân mà cũng làm đến mức muốn giết người sao?