Tối hôm đó, Bách Giang Hân nói cơ thể không được khỏe, xin nghỉ học luôn.
Tiếng chuông tự học buổi tối vừa vang lên, mọi người đều hối hả chạy vào lớp, chỉ riêng anh là ngược dòng người, rời khỏi tòa nhà giảng dạy.
Ngày mai anh cũng không muốn đến trường, nhưng năm cuối cấp học hành rất căng thẳng, việc xin nghỉ chẳng dễ dàng gì, vừa cần giáo viên đồng ý, mà còn bắt buộc phải do phụ huynh đứng ra nói.
Về đến nhà, Bách Giang Hân đành phải gọi điện cho ba là Bách Quang, nói mình muốn xin nghỉ một ngày.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia hình như đang rất bận, bận đến mức bắt máy rồi vẫn còn nói chuyện với cấp dưới thêm nửa phút mới hỏi lại anh: "Nghỉ làm gì?"
Thậm chí Bách Giang Hân còn chẳng buồn tìm lý do như nói mình không khỏe, chỉ nói thẳng: "Không làm gì cả, muốn ở nhà một ngày."
Khi phụ huynh bình thường nghe thấy lời này, không hỏi rõ lý do muốn xin nghỉ thì chắc chắn sẽ không đồng ý cho con nghỉ.
"Giúp tôi đổi vé máy bay đi, tối nay tôi đi luôn."
Tiếp đó là một loạt tiếng giấy tờ sột soạt, Bách Quang nói: "Được rồi, lát nữa ba bảo thư ký gọi cho chủ nhiệm lớp xin phép cho con."
Bách Giang Hân ừ một tiếng.
"Còn chuyện gì khác không?"
"Hết rồi ạ."
"Sắp thi đại học rồi, tự cân đối thời gian học hành với nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Cúp máy xong, Bách Giang Hân nhìn quanh căn phòng, tuy ở nhà cũng chẳng thú vị gì, nhưng ít ra rất yên tĩnh.
Trong căn nhà im lặng không một bóng người, dì giúp việc cũng đã về phòng nghỉ ngơi, Bách Giang Hân ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, ngẩn ngơ nhìn chùm đèn thủy tinh treo từ trần nhà tầng hai, cuối cùng cơn đau đầu cũng dịu đi chút ít.
Cũng thật mất mặt, lớn bằng từng này rồi, lần đầu tiên lại bị tiếng lòng của một cô gái dọa đến mức phải trốn về nhà.
Nếu không phải vì sự cố đó, anh tuyệt đối sẽ không để ý đến người bạn cùng lớp xa lạ tên Hướng Địch này, cũng sẽ chẳng bao giờ nhận ra cô thích mình.
Không phải anh chưa từng vô tình nghe thấy tiếng lòng của người khác, lần gần đây nhất anh nghe được tiếng lòng của người khác giới là khi bị cúm vào năm ngoái, y tá lấy máu cho anh, vừa thành thạo đâm kim vào tĩnh mạch, vừa nguyền rủa đồng nghiệp là bác sĩ XX chết sớm đi cho rồi.
Lần trước nữa là lúc ra chơi đi tập thể dục khối 10, khi giải tán đội hình thì rất lộn xộn, có một nữ sinh va vào anh, anh đưa tay đỡ nhẹ một cái rồi nghe được tiếng lòng của cô ấy.
[Thành công rồi! Bách Giang Hân đỡ mình rồi he he.]
Sau đó nữ sinh kia chạy đi mất, Diệp Mân Gia thì mờ ám huých tay anh, bảo nét mặt nữ sinh ấy nhìn có vẻ hơi ngại ngùng, liệu có phải là thích anh không.
"Chắc không phải là cậu ấy cố tình đâm vào cậu đấy chứ?"
Bách Giang Hân chỉ lạnh nhạt phủ nhận: "Nói vớ vẩn gì đấy."
Vì thế nên khi ở tiệm trà sữa, anh nghe thấy tiếng lòng của Hướng Địch, ngoài việc hơi cau mày vì một tiếng ông xã của cô thì anh chẳng có cảm xúc dư thừa gì, giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng mà cô gái này, rõ ràng không ngây thơ và vô hại như vẻ ngoài.
Thay vì nói là cô thích anh, thà rằng nói...
Cô coi anh như thuốc đại bổ.
Cả buổi chiều mệt mỏi ấy, trong đầu cô tổng cộng chỉ có hai chuyện.
Học tập và anh.
Không phải là nghe cô than thở vất vả quá, vừa làm xong một đề mô phỏng thì lại thêm một đề ôn tập từ trường top, thì là nghe cô mừng rỡ...
[May quá còn có ông xã ở đây, vừa thấy gương mặt đẹp trai của ông xã là bao mệt mỏi tan biến luôn~]
[Không phải chỉ là làm đề thôi sao, cho tôi thêm tám trăm đề nữa cũng không thành vấn đề!]
Thật sự là ồn ào muốn chết.
Một cô gái bề ngoài trông tao nhã dịu dàng như thế, sao mà tưởng tượng trong lòng lại có thể vừa ồn ào vừa háo sắc đến mức này cơ chứ.
Dù sao thì giờ anh cũng đã về nhà rồi, tám trăm đề thi đó, cô cứ tự cố gắng đi.
Ở nhà một hôm trước đã, ngày hôm sau quay lại trường xem sao, anh chỉ mong đến lúc đó đã không còn phải nghe mấy lời lảm nhảm trong lòng của con chuột chũi chỉ có gan trộm mà không dám hành động kia nữa.
…
Bách Giang Hân đã xin nghỉ tiết tự học tối.
Nguồn thức ăn tinh thần của Hướng Địch cũng biến mất.
Suốt cả buổi tự học tối đó, cô đều trôi qua một cách mơ mơ màng màng, kết quả là sáng hôm sau, cô vui vẻ đến tiết tự học sáng, lòng đầy hy vọng có thể nhìn thấy anh, thế nhưng đến khi tiết tự học sáng kết thúc, chuông vào tiết một cũng đã vang lên rồi, vậy mà Bách Giang Hân vẫn chưa đến.
Cô muốn biết vì sao anh vẫn chưa đi học, nhưng lại không dám hỏi ai.
Một người bình thường hoàn toàn không có chút liên hệ gì với Bách Giang Hân như cô, bỗng dưng đi hỏi thăm vì sao anh không đi học, chẳng khác nào người sói tự vạch trần thân phận.
Cũng hết cách rồi, ai bảo yêu thầm cơ chứ.
Chỉ sợ bị người khác phát hiện, đến cả chút quan tâm đến anh cũng không dám công khai nói ra khỏi miệng.
May mà giáo viên bộ môn cũng để ý đến Bách Giang Hân, hỏi luôn: "Ơ, Bách Giang Hân đâu rồi?"
Hướng Địch âm thầm nói cảm ơn thầy trong lòng.
Lần này, Diệp Mân Gia không nói Bách Giang Hân đi vệ sinh nữa, mà đáp: "Thưa thầy, Bách Giang Hân bị bệnh, hôm nay xin nghỉ ạ."
Giáo viên bộ môn ồ một tiếng, rồi bảo cả lớp lấy bài thi đã giao hôm qua ra, bắt đầu giảng.
Hướng Địch lơ đễnh lấy bài ra.
Suốt cả ngày hôm đó, Hướng Địch luôn kiếm cơ hội vô tình quay đầu nhìn về chỗ ngồi của Bách Giang Hân.
Cô biết anh không có ở đó, nhưng chỗ ngồi của anh từ lâu đã trở thành điểm dừng cho mọi ánh mắt của cô.
Giống như hai năm lớp 10 và lớp 11, khi đó Hướng Địch còn học ở lớp thường, cô từng đi ngang qua lớp anh không biết bao nhiêu lần chạy khắp hành lang cả khối chỉ để tạo ra một lần lướt qua nhau mà không biểu cảm gì.
Dù sẽ không thu hút được sự chú ý của anh, nhưng đã đủ để cô vui cả ngày vì mấy giây ngắn ngủi đó.
Hướng Địch tự vỗ vỗ mặt mình.
Thôi đi thôi đi, đừng mãi nhớ lại những ký ức chua chát đó nữa.
Khó khăn lắm mới thi vào được lớp chọn, giờ đã học cùng lớp với Bách Giang Hân, vậy là cô đã may mắn lắm rồi.
Mọi chuyện phải nghĩ theo hướng tích cực, cô tin chắc anh sẽ sớm quay lại lớp học thôi.
...
Người lạc quan lúc nào cũng sẽ may mắn hơn một chút.
Hôm sau, Bách Giang Hân đã quay lại trường đi học.
Một buổi sáng như mọi ngày, trong không khí vương chút se lạnh, hành lang và lớp học đều rộn tiếng học bài, Bách Giang Hân đeo ba lô một bên vai, tay đút túi quần uể oải bước lên lầu.
Hướng Địch đang đứng ở hành lang, kéo Lương Thiên Thiên học thuộc bài luận tiếng Anh.
Bài cô đang học thuộc là mẫu bài văn về việc kêu gọi lối sống ít phát thải carbon.
"Resently, it is very popular to live a low-carbon life..."
Phát âm của cô không chuẩn lắm, nhưng được cái rất nghiêm túc, giọng lại ngọt ngào, ngắt câu và nhấn nhá như trẻ con đọc vè, bật ra từng từ từng từ một.
Vừa lên tới lầu, nghe thấy giọng cô đang học thuộc bài tiếng Anh, sau khi nghe vài phút, Bách Giang Hân khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là mất hiệu lực rồi.
Nhưng giây tiếp theo, Hướng Địch đột nhiên khựng lại, mắt đảo loạn lên, rồi chạm ngay ánh mắt của anh.
[Á!]
Bách Giang Hân rút lại sự vui mừng một giây trước của mình.
Không hề mất hiệu lực, anh vẫn nghe thấy tiếng hét của con chuột chũi ấy.
Biết vậy đã xin nghỉ thêm vài hôm nữa, giờ ba anh đi công tác nước ngoài rồi, càng không rảnh nghe điện thoại của anh.
Sau đó anh lại nghe thấy tiếng reo vui đầy hứng khởi của cô.
[Tuyệt quá tuyệt quá! Quả nhiên cậu ấy chỉ xin nghỉ một ngày thôi!]
[Hôm nay lại được nhìn thấy ông xã rồi, he he.]
[Lucky girl chính là mình đây!]
Phải rồi, người may mắn nhất thế giới chính là cô, viên thuốc bổ học tập là anh lại tự dâng tới cửa rồi.
Bách Giang Hân không cảm xúc bước vào lớp.
Diệp Mân Gia ngồi trong lớp trông thấy anh, ngạc nhiên ra mặt: "Đậu má, cậu khỏi bệnh nhanh thế?"
"Chưa khỏi."
Ban đầu cứ tưởng là mọi chuyện đã ổn rồi, ai dè vẫn y như cũ.
Chỉ vì một ngụm trà sữa thôi mà, rốt cuộc đến bao giờ tiếng thét của chuột chũi mới chịu biến mất đây.
"Chưa khỏi mà cậu đã quay lại học? Đại ca à, cần phải yêu học tới mức ấy luôn sao?"
Bách Giang Hân chẳng buồn để ý đến cậu ấy, Diệp Mân Gia thì lầm bầm: "Cậu muốn dìm chết ai đấy hả, đã đứng đầu kỳ thi chung của tám trường rồi, nghỉ vài hôm thì sao đâu chứ, chẳng thể cho tôi chút thời gian để thở à."
Miệng thì than thở, tay vẫn ngoan ngoãn sắp xếp lại sổ ghi lỗi sai.
Bách Giang Hân bất chợt hỏi cậu ấy: "Cậu không muốn thấy tôi đi học đến vậy à?"
Diệp Mân Gia nhếch môi: "Đúng rồi đó, có giỏi thì cậu đánh tôi đi."
Đã quen với kiểu nói chuyện chọc tức của Diệp Mân Gia, Bách Giang Hân chỉ bình tĩnh lặng nhìn cậu ấy.
Thấy lâu rồi mà không có động tĩnh, Diệp Mân Gia tưởng anh coi là thật, đang định lên tiếng giải thích vừa nãy mình chỉ đùa thôi thì Bách Giang Hân lạnh nhạt nói: "Vậy cậu giúp tôi nghĩ cái cớ nói với chủ nhiệm lớp, để tôi nghỉ thêm vài hôm nữa."
"Hả?" Diệp Mân Gia chớp mắt: "Khoan đã, tôi không có ý đó mà..."
Còn chưa nói xong, chuông vào tiết đã reo, đám học sinh đang học thuộc bài ngoài hành lang lần lượt quay lại lớp.
Hướng Địch cũng lon ton chạy vào, trong lòng còn đang ngân nga một khúc nhạc.
Bách Giang Hân liếc cô một cái rồi lập tức dời mắt, giọng điệu mất kiên nhẫn sai Diệp Mân Gia: "Không muốn thấy mặt tôi thì nhanh nghĩ giúp tôi cái cớ để tôi xin nghỉ về nhà."
Tiết đầu là giờ hóa của chủ nhiệm lớp, Diệp Mân Gia đang định giải thích thì Trần Kinh Hoa đã cầm bình giữ nhiệt bước vào lớp.
Trước khi bắt đầu dạy, Trần Kinh Hoa quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cả lớp trước.
"Ờ thì, dạo này thời tiết thất thường, virus cúm lại bùng lên, bình thường các em chú ý giữ ấm và vệ sinh cá nhân, đừng để bị bệnh vào thời điểm mấu chốt này, chỉ còn vài tháng nữa thôi, nghỉ học một ngày là thi đại học sẽ bị mất một điểm đấy, biết chưa?"
Dưới lớp vang lên tiếng đáp lại yếu ớt.
"Biết rồi ạ…"
Cái năm lớp 12 chết tiệt này, đến ốm một cái cũng không được, còn nhân quyền gì nữa không trời.
Trần Kinh Hoa lại hỏi Bách Giang Hân: "Bách Giang Hân, em khỏi cúm chưa?"
Ông nghiễm nhiên cho rằng hôm qua Bách Giang Hân bị cúm nên mới xin nghỉ.
Bách Giang Hân định nói mình vẫn chưa khỏi, muốn về nghỉ thêm vài ngày thì lại nghe thấy giọng nói lo lắng của ai đó vang lên.
[Quả nhiên là cậu ấy bị cúm rồi.]
[Nhưng mà cúm thì chắc không khỏi nhanh vậy được đâu nhỉ?]
[Dù rất muốn ngày nào cũng được thấy cậu ấy, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn, tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.]
[Mấy hôm trước nghe mẹ nói thuốc gì trị cúm hiệu quả nhất ấy nhỉ, hình như nhà còn mấy hộp, không biết ông xã có mua thuốc đó chưa, muốn lấy cho cậu ấy uống quá… Thôi, cậu ấy với mình không thân thiết gì, chắc chắn sẽ không nhận đâu, đừng tự chuốc lấy nhục.]
[Hay là tìm cách nói với lớp trưởng, để lớp trưởng nói với cậu ấy… Nhưng như thế rõ ràng quá, lớp trưởng có phát hiện ra mình thích cậu ấy không, vậy thì mất mặt quá...]
[A a a rối quá đi mất!]
[Không biết mình, không thích mình cũng được, nhưng nhất định ông xã phải khỏe mạnh, xin ông trời phù hộ.]
Thời tiết gần đây lúc nóng lúc lạnh, đúng là dễ sinh bệnh thật.
Thật sự không được, thể chất cô rất tốt, từ nhỏ đến lớn rất ít bệnh, nếu có thể thì chia cho Bách Giang Hân một ít sức khỏe cũng được.
Lúc này đây, không phải là vì muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy người mình thích ở trường nên mới cầu trời ban phước, mà đơn giản chỉ là mong người mình thích khỏe mạnh, không bệnh tật, không ốm đau.
"Bách Giang Hân." Trần Kinh Hoa nhắc nhở: "Thầy đang hỏi em đấy, khỏi bệnh chưa?"
Bách Giang Hân hoàn hồn.
Hàng mi dài rủ xuống che đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng, yết hầu của anh khẽ chuyển động, lạnh nhạt ừm một tiếng.
"Khỏi rồi ạ." Môi anh hơi nhếch lên một cách khó phát hiện, Bách Giang Hân còn bổ sung thêm một câu: "Thầy yên tâm, em đã khỏi hẳn rồi."
Một người nào đó cũng yên tâm.
[Tuyệt vời!]
[Khỏi hẳn rồi nhé, cúm vặt nhỏ xíu thôi, xử lý xong!]
[Không hổ là ông xã! Ngoại trừ phương diện đó còn hơi nghi nghi, chứ thể chất ở các phương diện khác thì khỏi chê luôn!]
Bách Giang Hân sầm mặt lại.
Về nhà nghỉ vẫn hơn.
Anh muốn hỏi bộ não cô có thể, có thể giữ nguyên cái sự thẳng thắn dễ thương lúc nãy dù chỉ một giây thôi cũng được, đừng có rẽ sang mấy hướng kỳ lạ nữa được không vậy?
Với lại, dù không liên quan gì đến cô, dù anh cũng chẳng có cảm giác gì với cô cả, nhưng anh thật sự rất ổn ở mọi phương diện, chẳng cần cô phải nghi ngờ giùm.