May mà bốn trạm xe cũng không xa lắm, rất nhanh đã tới cổng công viên giải trí. Lúc xuống xe, Ngụy Tu có chút cảm giác như đang chạy trốn, anh thật sự chưa từng cố ý làm mấy chuyện dễ bị người ta chỉ trích như thế này ở nơi đông người.
Long Điềm Điềm quét mã vé điện tử ở cổng, Ngụy Tu đi ngay sau cô. Sau khi vào khu vui chơi, vì hôm nay là cuối tuần, người thật sự rất đông, đặc biệt là có rất nhiều trẻ con, các cặp đôi cũng nhiều, ở cánh cổng không xa còn đứng mấy người mặc đồ thú bông, được rất nhiều người tới chụp ảnh.
Họ cầm bóng bay và đèn màu các loại trong tay, có giá rõ ràng, mã thanh toán treo trên cổ, gần như mỗi người chụp ảnh đều mua một hai món đồ nhỏ.
Long Điềm Điềm thật ra chẳng hứng thú chút nào với mấy thứ nhỏ nhặt đó. Cô thật sự không có cảm tình gì với mấy món đồ nhỏ mộng mơ kiểu này, thà cho cô một con dao gấp thực dụng còn hơn. Vấn đề là cô cần tư liệu, thế nên cô kéo Ngụy Tu bước chân đang không tình nguyện đi theo, chỉ vào một quả bóng hình trái tim đỏ chót, nói thẳng với Ngụy Tu: “Cậu mua cho tôi cái đó.”
Ngụy Tu lại kéo tay áo Long Điềm Điềm, còn chậm hơn cả cô, không chịu tiến tới.
Long Điềm Điềm: “... Cậu làm gì vậy?”
“Cậu nhìn chân mấy con thú đó xem, bẩn quá.” Ngụy Tu cọ cọ mũi lên cổ áo trắng tinh của mình, hơi nhíu mày nói: “Màu của mấy con thú đó cũng bẩn bẩn, chắc chắn bị nhiều người sờ qua rồi…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT