Sầm chưởng quầy hảo, ta họ Lâm, ngươi cứ gọi ta là Lâm ca nhi là được."
Sầm chưởng quầy sáng nay vốn chẳng định ăn lẩu cay, tuổi đã lớn, bụng dạ chẳng còn thích thứ đậm vị, chỉ muốn ăn món thanh đạm. Nhưng thấy Lâm Chân ăn nói sảng khoái, dáng vẻ rộng rãi, khiến trong lòng cũng thấy dễ chịu, bèn gật đầu nói:
“Cho ta phần như mọi khi, đừng cho nhiều canh lắm.”
“Được rồi, Sầm chưởng quầy chờ một lát, sẽ xong ngay thôi!”
Trong xe lò than hừng hực cháy, nếu không phải gió lùa bên dưới bị chặn lại, e rằng nồi canh đã sôi đến trào ra từ lâu.
Lâm Chân chọn mười xiên măng, mười xiên nấm, mười xiên mộc nhĩ, mười xiên củ cải, lại thêm mười xiên thịt heo, mười xiên thịt gà và mười xiên tai heo, tất cả đều thả vào nồi canh đang sôi, nấu chín rồi nhận ống trúc do Lâm Tiểu Yêu đưa sang, gắp đồ ăn cho vào:
“Sầm chưởng quầy cầm lấy nhé, nhớ cẩn thận coi chừng bỏng tay.”
Sầm chưởng quầy lần nào tới cũng gọi món y như nhau, Lâm Chân đã quen tay, hai người hợp ý, cần bao nhiêu tính bấy nhiêu, không cần đếm đong chi nữa.
Đợi Sầm lão bản rời đi, Lâm Chân quay sang nói với Lâm Trụ Tử và Lâm Thạch Đầu đang đứng cạnh, còn có vẻ rụt rè:
“Vừa rồi các ngươi cũng thấy cả rồi. Việc ở sạp này coi như không nhiều, chỉ cần khách tới thì đem số xiên họ muốn báo cho ta, ta nấu xong rồi các ngươi lấy ống trúc, cho vào nước lẩu và xiên đã nấu xong rồi đưa lại khách nhân là xong.”
“Trụ Tử, Thạch Đầu, hôm nay hai ngươi luân phiên, một người phụ trách lấy xiên, một người cầm ống trúc đưa ta. Nhớ kỹ, bán đồ ăn quan trọng nhất là sạch sẽ, tuyệt đối không để thứ dơ bẩn dính lên xiên hay ống trúc.”
“Xuyên Tử.”
Thực ra sáng nay Lâm Chân đã hỏi ý Cố Xuyên Tử, bảo y nếu không thì ở lại trong cửa hàng đọc sách, dù sao dạo gần đây cũng phải đến trường học thử, xem thầy có chịu nhận hay không, không đến giúp cũng chẳng sao. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đến.
Lâm Chân nói với Cố Xuyên Tử:
“Ngươi còn nhớ ta dạy ngươi tính toán chứ? Hôm nay ngươi phụ trách thu bạc nha.”
Cố Xuyên Tử gật đầu:
“Ừm.”
Lâm Chân vừa dứt lời, liền có khách tới. Người này là hộ nhà khá giả trên trấn, mỗi lần đến đều chỉ ăn thịt, phải dùng đến hai cái ống trúc loại lớn mới đựng hết.
Lâm Chân vừa chào hỏi khách quen, vừa mượn dịp báo rằng mình đã thuê được cửa hàng, vài hôm nữa sẽ không bày sạp ngoài phố nữa, chuyển vào cửa hàng bán lẩu cay. Đồng thời bảo Trụ Tử và Thạch Đầu mau đem đồ ra. Hai người tuy đã nghe dặn từ trước nhưng vẫn có chút lúng túng, tay chân vụng về thấy rõ, nhất là Trụ Tử, mặt đỏ như quả táo, đứng trước nồi canh một lúc lâu cũng không chọn được xiên cần lấy.
Hồi trước ở nhà, Lâm Chân cũng dạy họ không ít, Trụ Tử học được phần nào nhưng không bằng Cố Xuyên Tử. Dù vậy cũng đọc ra được, viết được.
Lâm Chân không vội, mỉm cười nói với khách:
“Xin lỗi thúc, trong nhà bận quá, đành phải đưa bọn trẻ ra giúp. Ta tặng thêm cho thúc hai xiên thịt heo bù lại.”
Khách nhân cười nói:
“Kiếm ăn không dễ dàng, ta đâu có vội gì.”
Hai người còn đang trò chuyện thì Trụ Tử cuối cùng cũng đưa được xiên tới, Lâm Chân canh giờ, nấu xong rồi nhận lấy ống trúc lớn từ tay Thạch Đầu, đưa cho khách.
Khách vừa xoay người rời đi, Trụ Tử liền cúi đầu, lúng túng đưa tay moi lấy gấu áo.
Lâm Chân chẳng nói lời nào, chỉ tiếp tục làm việc.
Nắng lên cao, tới gần trưa, quán lẩu nhỏ càng lúc càng đông khách. Mùi cay nồng lan khắp phố Sạ Tử, từ đầu phố bay đến cuối phố, ai ngửi thấy cũng phải nuốt nước miếng. Mấy người trong quán tay chân làm không kịp nghỉ, mãi đến chừng hơn bốn giờ chiều, lượng khách mới vơi bớt.
Lâm Chân liếc thấy rổ xiên trống trơn, giọng khàn khàn nói:
“Hôm nay tới đây thôi, thu dọn đi, về nhà chuẩn bị xiên cho ngày mai.”
Cả ngày hôm nay, cậu nói nhiều nhất vẫn là câu: “Về sau muốn ăn lẩu cay thì đến quán bên cạnh nhà Mã Ký, ta có quán chính thức rồi.”
Nói nhiều đến nỗi cổ họng khản đặc, giọng nói chẳng khác gì cái loa cũ nát.
Thấy cậu mệt đến như vậy, Lâm Tiểu Yêu nói:
“Tam ca, huynh qua bên kia nghỉ duỗi tay chân chút, để bọn đệ thu dọn cho.”
“Chẳng phải các ngươi cũng mệt cả ngày rồi sao? Cùng nhau thu dọn xong sớm rồi về nhà nghỉ cho khỏe.”
Bảo cậu đứng nhìn bọn trẻ làm việc, cậu làm không được. Cúi người lấy đầu gió bùn lò đậy kín lại, còn thêm hai chén nước vào nồi đất sắp cạn.
Lâm Tiểu Yêu thấy vậy, cũng không nói thêm gì, dẫn Trụ Tử, Thạch Đầu và Cố Xuyên Tử vác sọt, cùng nhau trở về cửa hàng.
Phố Sạ Tử chỉ dài chừng một dãy, từ chỗ bày sạp về tới quán thuê không xa, đi bộ vài phút là tới nơi.
Mấy người kéo xe đẩy, bê đồ vào trong, việc đầu tiên là ngồi xuống nghỉ lấy sức.
Chỉ có một người không ngồi.
Lâm Chân nhìn thấy Lâm Trụ Tử vẫn đứng thẳng, liền uống một ngụm nước, vẫy tay gọi:
“Trụ Tử, lại đây với ta.”
Trụ Tử hơi khựng lại, rồi bước tới trước mặt cậu, lắp bắp nói:
“thúc, hôm nay ta…”
Lâm Chân chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn, cái nhìn khiến người ta chẳng dám trốn tránh, bắt buộc phải nói tiếp.
Lâm Trụ Tử nghẹn ngào cả ngày, cuối cùng cũng thốt được một câu:
“thúc thúc ơi… hôm nay con làm không tốt, lỡ việc của thúc rồi…”
Lâm Chân nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy Trụ Tử có thể nói cho thúc thúc biết vì sao lại làm chưa tốt không? Là vì đếm sai số, hay vì quá khẩn trương, không biết phải làm sao?”
Giọng của Lâm Chân ngày thường vốn rất có lực, âm cuối tròn rõ, nghe một lần liền khó mà quên. Nhưng bây giờ, cậu nói giọng đã khàn đặc, chẳng còn giống lúc thường.
Ngồi bên cạnh Lâm Thạch Đầu, Cố Xuyên Tử khẽ nhíu mày, song không nói gì.
Lâm Trụ Tử cúi gằm mặt, tay vân vê gấu áo:
“Con… con có hơi sợ. Nhìn thấy nhiều người lạ quá, lòng cứ rối bời cả lên…”
“thúc ơi, ngày mai con nhất định sẽ khá hơn, chắc chắn sẽ không làm lỡ việc nữa.”
Nói đến đây, mặt Lâm Trụ Tử đỏ bừng như lúc nãy đứng ở sạp, giống như sắp khóc đến nơi.
Trong lòng nó rất rõ, bản thân đến đây gọi là giúp đỡ, nhưng thực chất là để kiếm chút bạc, vậy mà nhận bạc rồi lại chẳng làm nên việc, càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Lâm Chân ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn nó, thở dài trong lòng.
Cậu không trách Lâm Trụ Tử. Lúc còn ở nhà đã đoán được phần nào. Tuy nhìn bề ngoài, Trụ Tử và Thạch Đầu đều là mấy đứa con trai tinh nghịch, tùy tiện, nhưng tính cách lại chẳng giống nhau chút nào.
Lâm Thạch Đầu thừa hưởng tính khí của a cha và a phụ hắn – ngay thẳng, cởi mở, có gì nói nấy, trong đầu không có chuyện gì quá rắc rối.
Còn Trụ Tử lại khác. Nó sinh ra với cái tâm mẫn cảm, hiếm thấy trong nhà họ Lâm. Ở với người khác thì rất chậm nhiệt, cần thời gian tiếp xúc lâu dài mới dần mở lòng. Chỉ khi đã xác định được mối quan hệ thân quen, nó mới dám tỏ ra thân mật.
Ở trong thôn thì không nhận ra mấy, vì người trong thôn nó đều quen cả, nên ai cũng tưởng nó giống hệt Thạch Đầu. Chỉ khi ra tới trấn, mới thấy rõ khác biệt. Nó không quen việc phải đối mặt với nhiều người lạ, cũng không quen bị bắt chuyện bất ngờ như vậy.
Bởi vậy, Lâm Chân trước đây mới thấy, để nó theo Mã thợ mộc học nghề là hợp nhất – ít tiếp xúc với người, lại được làm thứ mình thích.
Nhưng bây giờ, người đã tới quán giúp, hơn nữa nương nó lại không chịu cho nó theo học nghề, giờ nói gì cũng muộn rồi.
Lâm Chân cười nhạt:
“Không sao đâu. Cứ từ từ rồi sẽ quen. Lúc ta mới ra trấn làm buôn bán, cũng chẳng mở miệng nổi ba câu kia mà. Tập nhiều sẽ khá thôi.”
Lâm Tiểu Yêu, người từng chứng kiến hắn lần đầu làm buôn bán, chỉ liếc mắt liền biết hắn đang nói dối. Tam ca của y lần đầu ra sạp đã rất lanh lẹ rồi.
Một ngày vất vả, ai nấy đều đói bụng. Nói chuyện xong với Trụ Tử, Lâm Chân nhìn quanh bếp, thấy đồ ăn còn lại hôm qua cũng không còn bao nhiêu, lại không biết vì mùi lẩu cay lấn át hay do ai cũng chán ăn, chẳng còn mấy món có thể dọn lên được.
Bỗng nhớ ra sáng nay Tiểu Yêu nhắc tới mì lạnh, hắn quay sang nói:
“Ta đi sang tiệm bên cạnh mua ít bột mì, làm mì ăn.”
“Để đệ đi cùng!” – Tiểu Yêu nói.
“Không cần đâu,” – Lâm Chân đưa tay xoa xoa cái cổ đau mỏi – “Ta tiện thể ghé y quán mua ít thuốc nhuận họng về nấu uống. Rồi quay lại mua luôn bột.”
Tuy chưa vào hẳn giữa hè, nhưng tầm bốn, năm giờ chiều, nắng cũng không còn gắt lắm. Có điều, Lâm Chân đã phơi nắng cả ngày, đầu óc có chút choáng váng. Hắn đội nón rơm lên, men theo đường tới y quán.
Vừa vào cửa, học trò trong quán nghe thấy giọng hắn liền ngẩng lên, thoạt đầu còn chưa nhận ra, mãi đến khi hắn bỏ nón rơm xuống mới nhận được. Ánh mắt người ấy sáng bừng, vội vàng nói:
“Lâm ca nhi, sao giọng ngươi thành ra thế này rồi? Cảm lạnh à?”
“Không phải, chỉ là hôm nay nói nhiều quá.”
Lâm Chân vốn da trắng, phơi nắng cả ngày mà cũng chỉ ửng đỏ như người uống rượu, cậu hỏi:
“Có thuốc nào đun nước uống cho dịu họng không?”
Học trò kia vốn có cảm tình với cậu, thấy cậu tới là vui như hội, mừng rỡ nói:
“Có chứ! Ta sắc cho ngươi một thang thuốc, ngâm uống ba bốn ngày là khỏi.”
“Chỉ là mấy ngày tới ngươi phải bớt nói lại một chút đó nha.”
Lâm Chân cười cười, sờ mũi: bớt nói à… ngày mai, ngày kia chắc gì đã nói ít hơn hôm nay, vẫn phải tiếp khách, nói chuyện, giải thích bao nhiêu điều…
Dù sao uống cũng tốt hơn không, cùng lắm uống hết lại đến mua thêm.
Thuốc chữa khản giọng cũng không đắt, chỉ tốn hơn hai mươi văn. Lâm Chân vừa xách thuốc ra tới cửa thì bắt gặp một người quen mặt.
Bản năng khiến cậu nhìn kỹ người kia. Đối phương cũng bắt gặp ánh mắt của cậu, thoáng sững người, rồi hung dữ lườm cậu một cái, vội vàng kéo vị đại phu từng khám bệnh cho Cố Xuyên Tử đi mất.
Chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, bị người ta trừng mắt, Lâm Chân bèn quay sang hỏi vị học trò trong quán:
“Vừa nãy người đó là ai thế?”
Học trò liếc nhìn rồi đáp:
“Là bà tử bên cạnh lão phu nhân nhà họ Tiền trên trấn đấy. Dạo này thân thể lão phu nhân không tốt, thường gọi đại phu đến xem bệnh.”
Y cũng để ý bà tử kia vừa rồi nhìn Lâm Chân rất kỳ quái, bèn hỏi tiếp:
“Lâm ca nhi, ngươi quen người đó à?”
“……”
Không ngờ lại là người của lão phu nhân nhà họ Tiền. Phải biết nguyên chủ đời trước từng bị lão phu nhân nhà họ Tiền làm chủ mà bị ép hưu (1), trong lòng chất chứa oán khí sâu nặng.
Giờ cậu chẳng muốn dính dáng gì đến Tiền gia nữa, bèn lắc đầu đáp:
“Không quen. Có lẽ bà ta trời sinh cái mặt khó ưa, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt thôi.”
Dứt lời, Lâm Chân xách thuốc, quay lưng rời đi.