Trải qua mấy hôm chen chúc trước cửa viện thi, lần này Lâm Chân cùng Cố Lẫm lại chẳng hề vội vàng. Chờ trời sáng rõ mới rời giường, thong thả nhóm lửa nấu cháo, dưa muối bày ra, ăn sáng đâu ra đấy.
Người tỉnh táo nhất đến gọi bọn họ chính là Chung Nghiêm. Trần Hạnh ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình ổn, kỳ thực mắt ánh lên vẻ bồn chồn khó giấu. Còn Hoàng Ngọc Văn thì nóng nảy đến mức hận không thể đem bát cháo trong tay ép thẳng vào miệng hai người kia, vội kêu:
“Lâm thúc, Cố Lẫm, các ngươi đúng là một chút cũng không sốt ruột a!”
Bảo cùng ăn sáng, ai nấy lại đều nói đã ăn rồi. Lâm Chân chỉ chậm rãi uống cháo, gắp thêm miếng dưa, ung dung đáp:
“Giờ trước cửa Lễ Bộ tất chen như nêm cối, e rằng ngay cả đầu phố cũng khó lọt. Chúng ta cứ thong thả, chờ khi người ta tản bớt rồi hãy đi, ấy mới là lúc thích hợp.”
Hoàng Ngọc Văn nghe vậy, tức đến mức suýt đập đầu vào khung cửa. Trần Hạnh vốn còn căng thẳng, thấy vậy không khỏi bật cười. Chung Nghiêm ngoài mặt bình tĩnh, nhưng chỉ cần ánh mắt chớp lên đã để lộ lo lắng trong lòng. Từ sau khi mẫu thân mất vì nạn hạn hán, hắn một lòng gánh vác gia đình, chăm sóc nãi nãi, ngày đêm dùi mài kinh sử. Nay chỉ còn một bước cuối cùng, hắn có thể thực hiện trọn vẹn kỳ vọng mà mẫu thân để lại.
Ăn xong, cả bọn mới xuất phát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT