Đã beta \(^-^)/
Khi Irene lại một lần nữa xuống lầu, Namikaze Minato vẫn giữ vẻ mặt trống rỗng, trong mắt hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt.
Điều này khiến Irene có phần tò mò, bèn hỏi: “Chú làm sao vậy? Cô Kushina đâu?”
Lúc cô vừa ra ngoài, không thấy bóng dáng Kushina đâu cả.
Namikaze Minato hơi há miệng, chậm rãi đáp: “… Cô ấy ôm đứa nhỏ về trước rồi.”
Thực ra là mang theo nó với quần áo bẩn đi cùng, có vẻ tiện thể giúp cô bé giặt sạch luôn.
Irene bước đến bên quầy đựng đồ, lấy ra hai quả khô màu nâu đậm, một quả đưa cho Namikaze Minato, một quả giữ lại cho mình. Nghe hắn nói vậy, cô chẳng để tâm mấy, ngược lại còn hỏi: “Chú không cần quay về quản lý làng à?”
Vợ con đều về rồi, sao hắn còn nấn ná ở đây? Chẳng lẽ chỉ trong một đêm mà mọi việc trong làng đã xử lý xong xuôi?
Namikaze Minato nhận lấy quả khô, đưa tay lau mặt một cái, đáp: “Công việc trong làng cũng đã xử lý ổn thỏa rồi. Ta đến đây là muốn hỏi cháu khi nào rảnh?”
Irene có phần khó hiểu nhìn hắn: “Cháu lúc nào mà chẳng rảnh.”
Ngày thường ngoài việc lo liệu sinh hoạt của bản thân ra, hình như cô cũng chẳng còn việc gì khác.
Namikaze Minato gật đầu: “Có vài người muốn gặp cháu.”
Là Đệ Tam và các cố vấn trong hội đồng muốn đích thân đến cảm ơn.
Irene nhún vai: “Vậy thì cứ tới thôi, chỉ cần không có ác ý với cháu, ai cháu cũng hoan nghênh.”
Namikaze Minato bật cười: “Cháu cứu nhiều người như vậy, sao có thể có ai mang ác ý với cháu được chứ.”
Chuyện xảy ra tối qua đã có người được cử đi điều tra. Nhưng nhị lão trong cố vấn đoàn cùng với Danzo đều nhất trí cho rằng chuyện này là do Uchiha giở trò. Dù trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ, nhưng hắn không thể nào nghe theo lời bọn họ mà đánh đồng toàn bộ tộc nhân Uchiha thành phần tử nguy hiểm được.
Huống chi người lẻn vào Làng Lá hôm đó chính hắn trực tiếp giao thủ, lúc chiến đấu luôn có một cảm giác quen thuộc khó tả, dường như hắn đã từng biết người đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Namikaze Minato bỗng nghiêm túc hẳn lên.
Irene thì lại chẳng mấy bận tâm, gật đầu đáp lời. Cô vẫn có thiện cảm với nơi này. Dù sao sự kiện Cửu Vĩ tấn công làng hôm đó cô đều chứng kiến tận mắt. Tuy cô không hiểu rõ gì về ninja, nhưng những con người đó ai nấy đều toát ra tinh thần cống hiến và không biết sợ, thật sự rất khó để ghét bỏ họ.
Bận rộn suốt cả đêm, thực ra Namikaze Minato cũng hơi khát. Hắn bắt chước Irene, lấy quả khô nãy giờ vẫn cầm trên tay mở ra. Vỏ cứng của nó trông chẳng khác gì một cái chén nhỏ, hắn liền nâng lên uống một ngụm.
Vị ngọt dịu mát tức thì làm dịu cổ họng khô khốc, hắn uống xong còn khẽ thở dài một tiếng, rõ ràng là rất hài lòng.
“Thứ này uống ngon thật.” So với mấy loại đồ uống hiện tại thì đúng là hơn hẳn.
“Chú thích thì uống nhiều vào, cháu có rất nhiều thứ này.” Dù gì cũng là từ một hòn đảo lớn mang về mà.
Namikaze Minato dường như cũng nhớ lại cảnh tượng xa lạ phía sau cánh cửa kia, vài lần định lên tiếng hỏi, nhưng lại thôi. Hắn muốn hỏi nhưng lại sợ vô ý đụng đến chuyện riêng tư của người ta. Nhưng không hỏi thì lại lo có điều gì đó ảnh hưởng đến Làng Lá.
Chuyện này đúng là làm hắn rối rắm thật sự.
Nhưng cuối cùng, sự lo lắng cho Làng Lá vẫn chiếm thế thượng phong. Hắn xoa tay, cẩn thận mở lời: “Sau cánh cửa kia…”
Irene theo hướng tay hắn chỉ nhìn qua, nhẹ giọng đáp: “À, chú nói chỗ đó à? Nói đúng ra, phía sau cánh cửa ấy mới là nhà cháu.”
Namikaze Minato nhìn cô giống như một đại nhân nhỏ, làm gì cũng không vội vàng, trông rất chín chắn. Nhưng cách cô nói chuyện với người lớn rõ ràng vẫn còn non nớt, khiến hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Hắn không định giấu diếm gì, đành ngồi xuống ngang tầm với cô, nghiêm túc nói: “Ta vừa rồi thấy… chỗ đó chỉ là một vùng biển thôi. Biển thì sao có thể là nhà cháu được?”
Irene lắc đầu: “Đó là một hòn đảo hoang, nằm giữa biển khơi.”
Namikaze Minato lập tức im lặng, dường như đang nghiền ngẫm lời cô nói. Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Ta hy vọng cháu có thể kể rõ hơn một chút. Mà nếu không muốn nói cũng không sao, ta chỉ cần biết một điều. Chuyện đó có gây ảnh hưởng đến Làng Lá hay không là đủ rồi.”
Giọng hắn dịu dàng, ánh mắt cũng mang theo ý cười, đối xử với Irene quả thật rất hòa nhã và thân thiện.
Irene ngồi trên ghế, trầm ngâm suy nghĩ. Sau cuộc trò chuyện hôm qua với Uchiha Itachi, cô đã đại khái đoán được thân phận người trước mặt — Hokage Đệ Tứ của Làng Lá, cũng là người đứng đầu nơi này. Tuy cô sống một mình không có gì là không ổn, nhưng cô vẫn muốn cải thiện chất lượng cuộc sống của mình, ít nhất là có thể mua được vài món đồ cần thiết. Mà muốn như vậy, chắc chắn cô sẽ phải tiếp xúc với người dân ở đây.
Vậy thì việc đạt được một sự đồng thuận cơ bản với người đứng đầu làng cũng là điều cô nên làm.
Nhưng... chuyện của cô có nên nói rõ với Đệ Tứ không đây?
Irene cảm thấy nên nói ra. Thứ nhất là để xua tan nghi ngờ, thứ hai là để bản thân có thêm một chỗ dựa.
Namikaze Minato thấy Irene trầm ngâm một lúc, liền nghe cô kể về chuyện phía sau cánh cửa kia.
“Cháu vốn là con của một gia đình ngư dân ở một hòn đảo khác. Sau này vì một vài lý do mà lưu lạc đến đảo hoang, cháu đã sống một mình trên đó suốt một năm. Cánh cửa này là đột nhiên xuất hiện từ ngày hôm qua.”
Cô giơ bàn tay nhỏ chỉ về phía cánh cửa hướng về phía Làng Lá.
“Cháu nghĩ nó là loại giống như truyền tống định vị gì đó, cũng không rõ nó xuất hiện thế nào, cũng không chắc cánh cửa này có thể tồn tại ở đây lâu dài không.”
Thật ra Irene thừa biết cánh cửa ấy sẽ luôn mở ở chỗ này. Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể phá hủy nó, vì truyền tống định vị đã mở thì cũng có thể xóa được.
Namikaze Minato lập tức nhìn cô với ánh mắt đầy thương xót. Một cô bé còn nhỏ lại phải sống một mình trên đảo hoang, chuyện này thật sự quá đỗi thê lương.
Chẳng trách nhà cô đơn sơ đến vậy, tất cả có lẽ đều do một mình cô làm ra. Cô bé này đúng là rất giỏi.
Minato thực lòng tán thưởng cô. Với ninja như bọn họ, nếu rơi vào hoàn cảnh bị lưu lạc trên đảo hoang thì việc sống sót đã là khó, nhưng điều khó hơn là phải đối mặt với sự cô độc, chỉ có một mình.
Một mình sống trên đảo, ăn uống, nghỉ ngơi… nghĩ thôi đã thấy tuyệt vọng. Thế nhưng cô nhóc trước mặt, trong mắt vẫn trong sáng, không một chút oán trách, tâm tính thật sự rất vững vàng.
Hắn rất chân thành cảm phục, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh táo lại. Nếu cánh cửa kia biến mất, thì chẳng phải cô bé lại phải cô độc một mình sao?
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là… cháu cứ ở lại Làng Lá đi, đừng quay lại nữa. Người trong làng đều rất tốt.”
Hắn thật lòng mời Irene ở lại Làng Lá, không chỉ vì năng lực trị liệu của cô quá nghịch thiên, mà quan trọng là một đứa trẻ như vậy cần có người chăm sóc, như thế mới có thể sống tốt hơn.
Nhưng Irene lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: “Không được đâu, cháu đã quen với cuộc sống bên đó rồi, vẫn ổn mà.”
Quả thật cô cảm thấy như vậy rất ổn. Ngoài việc thỉnh thoảng hơi cô đơn và một vài bất tiện nhỏ so với cuộc sống bên ngoài, thì mọi thứ đều khá tốt. Trước khi bị tai nạn xe, cô luôn hy vọng có thể được nghỉ ngơi. Giờ đây chẳng phải đang được nghỉ ngơi sao? Không có áp lực cuộc sống, ăn gì, làm gì đều theo ý mình. Tạm thời, cô không muốn thay đổi điều đó.
Namikaze Minato nhìn cô, ánh mắt lại thêm phần thương xót.
Biển cả ở nơi họ sống vốn rất hiếm thấy. Bởi phần lớn dân làng sinh sống ở vùng nội địa, rất ít người chú ý đến biển cả, càng không có ai mạo hiểm ra biển thám hiểm. Mà từ biển đi vào lại càng là chuyện xưa nay chưa từng có.
Irene chính là người đầu tiên.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn sáng lên, đầy hứng thú hỏi: “Trên biển rốt cuộc trông thế nào? Có gì đặc biệt không?”
Irene ngạc nhiên nhìn hắn: “Chú chưa từng thấy biển sao?”
Namikaze Minato gãi đầu: “Thấy thì cũng thấy rồi, nhưng chưa từng có thời gian tìm hiểu, mà ta cũng rất ít khi ra biển.”
Nghĩ đến đây hắn còn có chút cảm khái, mấy năm nay vì bận rộn chuyện trong làng, hắn lấy đâu ra thời gian để ngắm cảnh đó đây. Ngay cả lúc làm nhiệm vụ có đi ngang qua biển, nhìn một chút cũng khó.
Irene trầm mặc. Cô không biết thế giới này rốt cuộc ra sao, chỉ biết từ lúc bước vào hòn đảo đó đến giờ, mỗi ngày mở mắt là có thể nhìn thấy biển rộng. Trong ấn tượng của cô, nước biển là thứ thường thấy nhất, nên cô không tài nào tưởng tượng được rằng trên thế giới này còn có người… không hiểu gì về biển cả.
Nghĩ đến đó, cô quay sang nhìn Namikaze Minato với ánh mắt đầy đồng cảm.
Namikaze Minato: “…”
Cảm giác như vừa bị thương hại.
Irene kể về biển cả một cách đại khái. Dù sao mỗi ngày cô cũng đều nhìn thấy nó. Nhưng vì khu vực trước cửa nhà rất nguy hiểm, nên cô không dám đến gần.
“Cửa nhà ta hướng ra biển, mà vùng biển đó rất nguy hiểm, trong đó có những con hải quái khổng lồ. Tuy nhìn bề ngoài yên ả, nhưng chỉ cần hải quái trong đó khẽ cựa mình là sóng lớn nổi lên ngay.”
Namikaze Minato càng nghe càng hứng thú, liền hỏi tiếp: “Vậy hải quái đó trông thế nào? Có lớn bằng Cửu Vĩ không?”
Irene gật đầu không chút do dự: “Lớn hơn Cửu Vĩ nữa. Da dày thịt béo, răng thì sắc nhọn.”
Tất nhiên, đây chỉ là cô tự đoán, còn trong mắt đám ninja thì chưa chắc đã khó đối phó đến vậy.
Namikaze Minato bỗng nhìn cánh cửa kia bằng ánh mắt đầy háo hức. Lớn hơn cả Cửu Vĩ sao… Nghĩ đến đó, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, chần chừ hỏi: “Cửu Vĩ đâu?”
Irene cũng bất giác cứng người. Ờ ha, Cửu Vĩ đâu rồi? Một con quái vật to như vậy... biến đi đâu mất rồi?
Cô nhớ là bị Thanh Thứ Đằng lôi đi.
Irene khẽ gọi một tiếng. Lập tức, âm thanh “xoạt xoạt xoạt” vang lên trong phòng, một sợi dây leo to khỏe bám người liền xuất hiện ngay.
Irene cẩn thận quan sát vẻ mặt thoáng lộ vẻ nôn nóng của Namikaze Minato, rồi hỏi: “Con hồ ly chín đuôi kia đâu?”
Thanh Thứ Đằng giơ một sợi tua chỉ về phía ngoài cửa. Irene nhìn theo hướng nó chỉ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không quay lại Làng Lá là được. Nếu vẫn còn ở trên đảo thì không sao, dù sao nó cũng không thể chạy thoát. Cả hòn đảo đều bị biển vây quanh, trong biển còn có những hải quái khổng lồ cực kỳ nguy hiểm. Nếu nó thực sự trốn thoát được, cô thật sự phải khen nó một câu "giỏi thật".
Irene quay sang nhìn Namikaze Minato, chỉ ra bên ngoài: “Chú muốn đi xem thử không?”
Ánh mắt Namikaze Minato lập tức sáng rực: “Có thể xem à?”
Irene gật đầu: “Chuyện đó thì có gì không thể chứ.”
Cô bước lên trước mấy bước, nhưng vừa đi được một đoạn thì thấy hắn giơ tay ngăn lại.
Chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy hưng phấn, đôi mắt xanh lam lóe lên ánh sáng khác thường.
Hắn chỉnh lại quần áo trên người, ho nhẹ một tiếng. Irene lúc này mới thử đưa tay đặt lên chốt cửa.
Đôi mắt Namikaze Minato càng lúc càng sáng, như thể đang chờ cánh cửa mở ra một thế giới hoàn toàn mới.