Đã beta \(^_^)/

Hôm nay thời tiết ở Làng Lá vẫn tốt như mọi ngày, bầu trời trong vắt không gợn mây, gió nhẹ mát rượi.

Irene nằm trên ghế bập bênh, khẽ lắc lư, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng đang tung tăng nhảy nhót trên đảo, tiếng cười sang sảng vang vọng cả một vùng, trông chẳng giống một vị Hokage quyền uy gì cả, mà như một đứa trẻ đang chơi đùa giữa thiên nhiên.

Chim chóc trên đảo bị dọa đến mức vỗ cánh bay toán loạn. Một con chim sẻ lớn đang đậu trên tay vịn ghế bập bênh của Irene, liên tục "pi pi pi" mách tội. Khí thế của nó hùng hồn làm nó trông như cao đến hai mét.

Irene vừa nghe vừa bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, được rồi, là hắn sai. Tha cho hắn đi, hắn chưa từng trải sự đời mà. Đợi hắn chơi chán rồi ta sẽ bảo hắn về, vậy nhé?”

Chim sẻ giận đến dựng lông, lại “pi pi pi” thêm một hồi nữa mới chịu tha cho Irene.

Irene thở dài nặng nề, hắn thì chơi vui vẻ, còn đau khổ lại đổ lên đầu cô.

Trên đảo này cũng có một vài loài động vật lớn như voi, báo, sư tử... nhưng màu lông và ngoại hình của chúng không giống các loài thường thấy. Nói cho cùng, động vật trong tự nhiên thường khá nhạt màu để dễ hòa vào môi trường xung quang. Nhưng ở đây thì khác, từ tính cách đến ngoại hình đều đầy cá tính, chẳng khác gì bị ảnh hưởng bởi sự hoang dã và phóng khoáng nơi này.

Ban đầu Irene còn có chút sợ bọn chúng, nhưng do thường xuyên phải chữa trị cho chúng, lâu dần cũng trở nên thân quen. Từ sợ hãi chuyển sang quen mặt, thậm chí gặp còn có thể gọi tên.

Còn Namikaze Minato thì giờ đang ở trong rừng rậm, hết trêu mèo lại chọc chó, đám động vật nơi đây làm phiền đến phát rồ. Nếu không phải vì đánh không lại hắn, thì e là giờ này anh ta đã bị chúng hợp sức vây đánh rồi.

Irene bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn bên cạnh, Cửu Vĩ thì đang cuộn tròn ngủ say như chết. Không phải nói là đi tìm hồ ly lớn sao? Cuối cùng lại thành ra hồ ly nằm ngủ ở một bên, còn người đi tìm thì chạy tán loạn khắp đảo chơi đùa.

Cô bỗng nhớ đến một câu từng nghe: “Chung quy chỉ còn một mình ta gánh hết.”

Câu này thật đúng quá, không phải đang nói về cô sao? Là một đứa trẻ, cô đúng là quá vất vả rồi.

Irene ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ đến cả đêm không ngủ vừa qua, thôi thì cứ tranh thủ chợp mắt một lát, tỉnh dậy rồi tính tiếp.

Cô điều chỉnh tư thế thật thoải mái trên ghế bập bênh, rồi dần chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Cô không biết rằng, trong lúc mình đang ngủ, Uchiha Itachi lại đến tìm cô một lần nữa. Sau khi gõ cửa, thấy không có ai mở, hắn đành lặng lẽ rời đi.

Giấc ngủ này khiến Irene cảm thấy vô cùng thư giãn, ngủ đến mức cả người nhẹ bẫng. Khi cô mở mắt ra thì sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, còn bản thân thì đang ở trong phòng.

Irene giật mình, rõ ràng là cô ngủ ngoài trời, sao lại tỉnh dậy trong phòng? Giấc ngủ lần này đúng là đủ để nạp năng lượng luôn. Cô âm thầm suy nghĩ, lam dược có thể hồi phục tinh thần, nhưng lại không xua tan được mệt mỏi thể xác. Dù lúc đó trông có vẻ tỉnh táo, nhưng thực ra chỉ là cảm giác giả.

Nhưng rồi Irene cũng nghĩ thoáng ra. Thuốc tốt như vậy rồi thì mấy chi tiết nhỏ nhặt đó để ý làm gì.

Trên người cô còn đắp một chiếc chăn mỏng. Cô mỉm cười. Chắc là Namikaze Minato sau khi chơi chán đã bế cô vào rồi. Cô lắc lắc chăn, suy nghĩ xem nên bắt đầu làm hồng dược lúc nào. Làm xong còn tiện giao dịch.

Thỉnh thoảng cô có dùng lam dược, nhưng hồng dược thì rất hiếm khi đụng đến, phần lớn chỉ để luyện tay nghề là chính.

Vừa khe khẽ ngân nga một giai điệu, tay cô vừa nhanh nhẹn xử lý số thuốc hái được hôm qua. Trong lòng vui vẻ nghĩ, có thể coi như chuẩn bị khai trương, kiếm chút tiền cũng tốt.

Sau một hồi bận rộn, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Ngẩng lên nhìn qua cửa sổ, sắc trời đã sáng hẳn!

Irene mở cửa, liền thấy ngoài Namikaze Minato ra còn có vài gương mặt lạ.

Lúc này cô mới nhớ ra hôm qua Minato có nói, có người muốn gặp cô.

Irene nghiêng người sang một bên, vội nói: “Mời vào.”

Những người này cô không quen lắm, nhưng có một vị lão nhân nhìn khá hiền từ, còn lại ba người trông có vẻ nghiêm túc, khó tiếp cận.

Đặc biệt là một người đàn ông với sắc mặt âm trầm, khuôn mặt lạnh như băng, giữa chân mày có một vết hằn rất sâu, nhìn qua cực kỳ nghiêm khắc. Khi nhìn cô, trong mắt còn mang theo địch ý.

Irene: “…”

Gì vậy? Ánh mắt đó là có ý gì?

Cô khó hiểu liếc nhìn hắn một cái, gãi đầu. Chẳng lẽ mình đã đắc tội với người này?

Mấy người lần lượt bước vào, lễ phép nói lời xin lỗi vì đã quấy rầy.

Vừa bước vào bên trong, ai nấy đều biết nơi này có điểm bất thường, nên đối với chuyện chakra bị phong tỏa cũng không phản ứng quá mạnh, ngược lại là người đàn ông có sắc mặt âm trầm thì khi bước vào phòng, thân thể khẽ khựng lại một thoáng.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu âm thầm quan sát xung quanh.

Căn nhà gỗ đơn sơ của Irene thực ra cũng chẳng có bao nhiêu ghế, tổng cộng chỉ có hai cái, vì trước giờ cô chỉ sống một mình.

Cô vừa mở miệng mời ngồi, xoay người lại thì lập tức phát hiện ghế không đủ dùng, bèn đỏ mặt xấu hổ không thôi.

May là Đệ Tam đã mỉm cười xua tay, nói: “Không sao, chúng ta ngồi dưới đất là được.” Dù sao thì phần lớn ninja đều đã quen ngồi đất, trong nhà cũng ít khi bày biện nhiều ghế.

Irene nhìn mặt đất vẫn còn sạch sẽ, cũng nhẹ nhàng thở ra. May mà cô đã lát thêm một lớp xi măng, trông cũng không đến nỗi thất lễ.

Đệ Tam cười hiền từ: “Cô bé chữa trị rất giỏi, có muốn gia nhập tổ y tế của Làng Lá không?” Tuy trông ông có vẻ đã lớn tuổi, nhưng ánh mắt lại đầy hiền hậu và từ ái.

Irene rất vui vì được mời, nhưng vẫn kiên định từ chối.

Đệ Tam tiếc nuối thở dài một hơi, lộ ra vẻ hơi chán nản.

Irene thấy vậy, luống cuống nhìn về phía Namikaze Minato.

Namikaze Minato lại chẳng hề vội vàng, bật cười sảng khoái, rồi đưa mấy chiếc váy vẫn luôn cầm trong tay cho cô: “Hôm qua Kushina cầm về giặt, nay tiện đường đưa ta mang đến.”

Irene "Ồ" lên một tiếng. Cô thật sự đã quên khuấy mấy cái váy.

Cô bật cười ngây ngô, nhận lấy món đồ sạch sẽ ngát hương. Đây là lần đầu tiên có người giặt đồ giúp cô.

Cô ôm váy, cười tươi nói chờ một lát, rồi lon ton chạy vào trong, nhảy nhót như một con mèo con năng động.

Đệ Tam và Đệ Tứ nhìn theo bóng lưng cô, rõ ràng thấy được cô thật sự rất vui.

Ba người còn lại từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng. Lúc này, người đàn ông sắc mặt âm trầm đột nhiên mở miệng: “Căn phòng này rốt cuộc là tình huống gì?” Giọng hắn lạnh lẽo, cực kỳ mất kiên nhẫn, rõ ràng không thích ứng được việc chakra bị phong tỏa.

Đệ Tam kìm nén cơn nghiện rút tẩu ra hút, mỉm cười hiền lành đáp: “Đây là chuyện nhà người ta, không tới lượt chúng ta xen vào.” Quả thực là thế. Đừng có vì con bé là trẻ con có chút năng lực đặc biệt mà lại muốn kiểm soát cả nhà người ta.

Đệ Tam xem ra đã thông suốt chuyện này.

Nhưng không phải ai cũng nghĩ được như ông.

Đặc biệt là kẻ đại diện cho phe chủ chiến – Danzo.

Danzo cố đè nén cơn giận đang sôi lên trong lòng. Trong mắt hắn, dù là Đệ Tứ hay Đệ Tam đều không xứng làm Hokage. Hokage chân chính phải biết đặt lợi ích của Làng Lá lên trên hết!

Bất kể năng lực của cô bé kia đến từ đâu, chỉ cần năng lực đó có thể khắc chế chakra, thì đồng nghĩa với việc một khi cô ta trở thành địch nhân, sẽ gây ra hiểm họa to lớn cho toàn bộ ninja. Nên trước khi cô ta trưởng thành, phải ra tay trừ khử trước!

Không thể để sau này trở thành họa lớn!

Trên lầu hai, Irene nghe được rõ ràng đoạn đối thoại ấy, trong lòng thầm suy tính.

Bất kể đối phương là nhân vật cỡ nào, chỉ cần còn ở trong lĩnh vực của cô, chỉ cần cô không muốn bị phát hiện, thì đối phương tuyệt đối sẽ không thể nhận ra cô đang ở đâu.

Cô vốn định sau khi đưa đồ thì sẽ lập tức xuống dưới, ai ngờ vừa bước ra lại nghe được một đoạn nói chuyện như vậy. Người đàn ông âm u kia hình như rất không ưa lĩnh vực của cô.

Irene sờ mũi, ngẫm nghĩ. Không thích thì cũng chịu thôi, cô không đời nào rút lĩnh vực về.

Cô không ngu, chỉ cần nhìn cái con hồ ly vẫn còn ngơ ngác nằm ăn nằm ngủ trên đảo là biết, ở thế giới ninja này ai nấy đều có năng lực đặc biệt. Một mình cô ở nơi xa lạ thế này, sao có thể dễ dàng buông bỏ vũ khí bảo vệ bản thân?

Cô kiên quyết không thay đổi suy nghĩ.

Nghĩ vậy, Irene mở giao diện thường ngày người khác không thể thấy, trực tiếp gọi bản đồ ra xem. Bản đồ Làng Lá đã được cập nhật xong từ lâu, chỉ là cô vẫn chưa để tâm nhìn kỹ.

Cô không để ý mấy khu vực khác, chỉ phóng to phần đánh dấu vị trí của mình. Ngay lập tức, một chấm đỏ thẫm nổi bật hiện lên ở trung tâm — chính là tên đàn ông mặt âm trầm kia.

Irene: “…”

Lần đầu tiên cô thấy có người mang địch ý rõ ràng với mình đến vậy. Namikaze Minato và vị Đệ Tam kia đều là người phe ta, còn hai người còn lại – một nam một nữ – vẫn giữ trạng thái trung lập với dấu hiệu màu vàng.

008 dường như vừa kết nối lại, thấy Irene đang xem bản đồ liền cáu kỉnh lên: “Tên này là ai thế? Sao cô có thể để một tên địch nhân vào tận cửa được vậy?!”

Irene cũng thấy khó giải thích. Theo ý cô, địch nhân vào cửa mới vui, như vậy mới dễ… chơi.

008 như cảm nhận được ý tưởng của cô, khựng lại một nhịp rồi nói: “… Hình như cũng có lý.”

Irene âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy là tốt rồi. Dù sao cô cũng không phải thánh mẫu, mà cũng chẳng dùng được tiền ở thế giới này, làm gì phải ngại mấy chi tiết nhỏ nhặt?

Tự thuyết phục mình xong, Irene thong thả từ trên lầu đi xuống.

Namikaze Minato âm thầm liếc mắt nhìn cố vấn đoàn và Danzo, vốn định bàn đến chuyện về hồng dược…

Hắn nháy mắt với Đệ Tam. Đệ Tam lập tức hắng giọng, nghiêm túc nói: “Hôm nay đến đây là để cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã ra tay giúp đỡ!”

Irene cũng nghiêm túc gật đầu đáp lại lời cảm ơn. Dù sao cô cũng đúng là có cứu người thật, mặc dù không phải vì cố ý.

Dù là cố vấn đoàn hay Danzo cũng không thể phản bác điều này. Sự thật là sự thật, bất kể bọn họ có thấy Irene kỳ lạ cỡ nào, chuyện cô cứu người là không thể phủ nhận.

Tiếp đó là vài câu chuyện đời thường, nào là hoàn cảnh Làng Lá, chỗ nào đồ ăn ngon, trẻ con hay lui tới đâu vân vân…

Nói được một lúc, Đệ Tam mới dẫn người đứng dậy cáo từ.

Tất nhiên, ông không có ý định mang theo Namikaze Minato rời đi.

Danzo đứng một bên từ nãy giờ nghe họ trò chuyện vui vẻ, đến khi thấy ai nấy chuẩn bị đi hết mà Đệ Tứ không theo, lập tức giọng trầm xuống: “Vì sao Đệ Tứ không đi cùng?”

Irene: “…”

Đệ Tứ: “…”

Tất nhiên là ở lại còn bàn chuyện riêng, nói vậy còn không hiểu hả?

 

Danzo

Đệ Tam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play