Đã beta \(^^)/

Tầng hai ngôi nhà gỗ.

Namikaze Minato một tay ôm lấy Kushina, khóe mắt hơi đỏ lên, trong mắt còn mang theo một chút xúc động.

Kushina tựa đầu vào vai hắn, nức nở không thành tiếng, khóc lặng lẽ không một âm thanh, đứa trẻ trong lòng đã được cho bú no, giờ đang thỏa mãn mà ngủ say.

Sau một lúc lâu, Kushina mới ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn hỏi: “Cô bé đó đâu rồi?”

Cô vừa tỉnh lại đã biết sơ qua chuyện xảy ra sau khi mình ngất đi, nhưng bây giờ cô bé đã cứu mạng họ lại đi đâu mất rồi?

Biểu cảm trên mặt Namikaze Minato lập tức cứng đờ, hắn xấu hổ đưa tay gãi mũi, “Anh không để ý... chắc là ở dưới lầu?”

Kushina trừng mắt lườm hắn một cái. Vẻ yếu ớt lúc nãy thoáng cái tan biến sạch sẽ, lại hiện ra khí chất đáng sợ quen thuộc.

Cô nhẹ nhàng đặt đứa trẻ lên giường, vẫn không nỡ rời mắt khỏi con, quay đầu nhìn thêm vài lần rồi mới đi ra ngoài.

Namikaze Minato cũng vội vã theo sau.

Vừa mở cửa, Kushina liền nhìn xuống dưới lầu với ánh mắt đầy mong chờ, nhưng chẳng thấy ai cả, liền bực tức nói: “Người ta đi rồi mà anh cũng không biết!”

Namikaze Minato chỉ biết cười gượng. Chẳng lẽ anh cứ đi theo người ta suốt được à?

Mà lời đó thì rõ ràng không thể nói ra.

Nếu mà nói thì chẳng khác nào tự đưa đầu vào họng súng. Sống chung với Kushina bao nhiêu năm, tính cô thế nào hắn quá rõ rồi.

Namikaze Minato chỉ đành kéo Kushina ngồi xuống, miệng an ủi: “Không sao đâu, cứ ở đây chờ một chút.”

Lúc này hắn vẫn chưa thể sử dụng chakra, cảm giác có chút không quen, nhưng nghĩ lại thì người khác cũng đâu dùng được, vậy là yên tâm phần nào.

Kushina hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Namikaze Minato thì vừa ngồi, vừa tò mò quan sát khắp nơi. Cách bài trí trong nhà tuy không quá tinh xảo, nhưng lại có phong cách riêng khá thú vị. Hôm qua trời tối quá, hắn lại chỉ thấy được một khe nhỏ, cộng thêm tình hình trong làng rối ren nên cũng không để tâm, giờ mới để ý phía sau còn có một cái cửa, mà cửa này thì đã bị đóng kín.

Nói đi cũng phải nói lại, kiểu nhà tách biệt như thế này có cửa sau cũng không có gì lạ.

Chẳng mấy chốc, cửa đã bị đẩy ra.

Kushina lập tức dồn ánh mắt về phía cô bé vừa bước vào, váy liền áo màu trắng bị dính ít bùn đất, đôi chân nhỏ mũm mĩm đầy bùn lầy, thoạt nhìn giống như vừa lội bùn chơi đùa về.

Từ khi có con, Kushina đã trở nên vô cùng giàu tình mẫu tử, nhìn thấy cô bé lấm lem như vậy liền sốt ruột, vội vàng tiến lên lau bùn trên da cô bé, dịu dàng nói: “Con không phải ninja, thể chất cũng không tốt như ninja, thời tiết bên này lại hơi lạnh, khi ra ngoài nên mặc ấm một chút.”

Chuyện của cô bé, cô cũng đã nghe qua. Đứa trẻ này có lẽ còn chẳng biết “ninja” là gì, huống chi thời tiết ở Làng Lá vốn hơi se lạnh.

Vừa vào cửa đã bị hỏi han đầy quan tâm, Irene vẫn còn hơi ngơ ngác. Nhưng nghe xong lời cô nói thì lập tức thấy lúng túng, cô đâu có đi chơi đâu, giỏ thuốc còn để ngoài sân kìa.

Nhưng người ta có lòng tốt, cũng chẳng nên nói nhiều, cô chỉ mỉm cười gật đầu, coi như là đồng ý.

Trong nhà gỗ, một lớn một nhỏ hai người phụ nữ vừa nói vừa cười, rất nhanh đã trở nên thân thiết, hoàn toàn không để ý tới Namikaze Minato đang cứng đờ cả người. Hắn đã nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa.

Ngoài cửa là cả một vùng biển rộng lớn, khiến hắn choáng váng.

Thật sự là... quá sốc với hắn.

Hắn bắt đầu điên cuồng nhớ lại xem xung quanh Làng Lá có biển không?

Không có đúng không?

Hắn đã sống ở đây hơn hai mươi năm rồi mà, đâu có biển chứ!

Namikaze Minato đột nhiên hoài nghi cuộc đời mình, thậm chí bắt đầu nghi ngờ ký ức của bản thân.

Là mắt hắn có vấn đề? Hay trí nhớ bị rối loạn? Hay là bị trúng ảo thuật? Không thể nào…

Hắn hoang mang đứng im tại chỗ, Kushina thì chẳng buồn liếc hắn một cái, vẫn chăm chú lau sạch bùn cho Irene. Còn Irene thì liếc nhìn hắn một cái, hơi nghi hoặc khi thấy dáng vẻ hoảng hốt kia, nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi, tiếp tục trò chuyện với Kushina.

Namikaze Minato đứng tại chỗ, bước tới hai bước rồi lại nhìn thấy Kushina đang tỉ mỉ giúp Irene lau sạch bùn đất, không khí hòa thuận lạ thường, hắn đứng ở cửa mấy lần định lên tiếng rồi lại thôi.

Kushina vừa định dẫn Irene vào phòng thay quần áo thì quay đầu lại thấy Namikaze Minato giống như khúc gỗ đứng yên một chỗ, lập tức cảm thấy cạn lời. Có chuyện thì nói, không thì đứng đó làm gì, liền hỏi: “Anh sao vậy?”

Cũng chỉ là tiện miệng hỏi một câu, rồi kéo Irene vòng qua “trụ đèn” là hắn, quay về phòng.

Chỉ còn lại một mình Namikaze Minato vẫn đứng yên tại chỗ, hoài nghi nhân sinh.

Kushina nắm tay nhỏ của Irene, vừa đi vừa dịu dàng hỏi cô hiện tại có đang sống một mình không, có gặp khó khăn gì không.

Thật ra trong thế giới ninja, những đứa trẻ sống một mình như Irene không hiếm. Tỷ lệ tử vong của ninja luôn rất cao, đây có thể xem là một trong những nghề nguy hiểm nhất, hoặc là chết trong chiến tranh, hoặc là mất mạng khi làm nhiệm vụ. Trẻ mồ côi rất nhiều.

Làng Lá cũng xem như đã làm khá tốt ở phương diện này. Trẻ mồ côi đều có trợ cấp, được miễn học phí, sinh hoạt cũng được hỗ trợ. Nhưng dù sao cũng không thể bằng những gia đình có đủ cha mẹ, vẫn sẽ vất vả hơn một chút.

Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải tự chăm sóc bản thân, lo toan mọi việc, trước kia Kushina còn thấy bình thường, vì chính cô cũng từng sống như vậy. Nhưng từ khi mang thai, cô bắt đầu cảm thấy xót xa hơn, luôn quan tâm đặc biệt tới những đứa trẻ không có người lớn chăm sóc.

Trước mắt, trạng thái sinh hoạt của cô bé này rõ ràng là đang sống một mình.

Irene trong đầu vẫn còn lưu giữ ký ức của nguyên chủ, liền thuận theo mà trả lời.

Nhưng nghĩ tới đây, cô lại thấy có chút buồn bã. Nguyên chủ — một cô bé đáng yêu — vốn cũng là con của một gia đình hạnh phúc, nhưng rồi tất cả bị một tai họa bất ngờ hủy hoại.

Cô gần như đã quên đi đoạn ký ức đó, có vẻ như sau cú sốc quá lớn, bản năng tự bảo vệ đã khiến cô phong tỏa ký ức đau thương ấy. Sau này Irene mới từ từ hiểu ra sự thật.

Nguyên chủ là con của một gia đình ngư dân bình thường, vào một đêm yên tĩnh, một con quái vật mặt mũi dữ tợn đột nhiên lao vào ngôi làng…

Có lẽ do cảnh tượng khi đó quá đẫm máu, sau đó toàn bộ ký ức như bị phủ một lớp mosaic, mơ hồ và không rõ ràng.

Chỉ biết rằng cha cô bé đã cố gắng cản lại con quái vật đó, nhưng thực lực quá chênh lệch. Mẹ cô thì liều mạng đưa con lên một chiếc thuyền đánh cá thường dùng trong nhà, dặn cô không được quay đầu lại. Sau đó, mẹ cô cũng bị quái vật bắt đi. Trên con thuyền nhỏ, nguyên chủ chỉ lờ mờ thấy được cảnh tượng máu thịt tung tóe…

Lúc nhớ lại những chuyện này, Irene nghẹn thở như có tảng đá đè nặng nơi ngực. Không chỉ đau vì cha mẹ cô bé đều đã chết, mà còn vì một gia đình hạnh phúc như thế lại bị hủy hoại hoàn toàn. Quả thật là một cú sốc lớn!

Hồi tưởng lại chuyện khi ấy chỉ khiến cô càng thêm tức giận, mấy bữa nay ăn uống gì cũng không vô. Một nỗi bi thương lớn dâng lên nghẹn trong lồng ngực, cũng khó trách bé gái kia không chịu nói với cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cái quái vật đó đúng thật quá tàn bạo, khiến giờ đây cô mà đối diện với nó thì có khi còn muốn trực tiếp đem bàn ăn mà ném vào mặt nó luôn cho hả giận.

Tuy hiện tại không có cách, nhưng không có nghĩa là về sau cũng không có cách. Việc thành hay không là do người mà.

Nghĩ vậy, cô liền cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, chỉ là đến giờ vẫn chưa biết quê nhà của nguyên chủ rốt cuộc nằm ở đâu, còn phải tìm hiểu kỹ hơn nữa.

Còn chuyện cô bé kia làm sao vượt qua biển rộng để đến được nơi này, đúng là khiến người ta ngạc nhiên. Đừng nói là một cô bé năm sáu tuổi, dù có là một thanh niên trai tráng cũng chưa chắc vượt qua được. Kushina nghe cô bé nói đơn giản là chạy nạn tới, trong lòng liền thấy xót xa. Giờ thấy cô bé lại cúi đầu trầm mặc, tưởng rằng cô bé đang nhớ lại chuyện cũ, bèn không hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, đưa cô bé về lại phòng.

Trên lầu chỉ có hai căn phòng. Khi xây căn nhà gỗ nhỏ này, cô từng nghĩ biết đâu sau này sẽ có ai đó có thể làm bạn với cô, nên mới làm thêm một phòng. Không ngờ phải đợi đến một năm sau mới thật sự gặp được người.

Lúc này, trong đầu cô chợt vang lên một tiếng rè rè nhẹ: “Chỗ này đông người ghê, người đông thì càng tiện để cày điểm trị liệu.”

Irene nghe thấy âm thanh ấy thì mừng rỡ. Từ hôm qua đến giờ, 008 chẳng nói được mấy câu.

“Đúng vậy, cũng nhờ có cậu, nếu không đâu thể cày nhanh đến thế.”

“Vậy thì ký chủ nhất định phải cày thật nhiều đó.”

Giọng máy móc của 008 nghe có chút ngượng ngùng.

Irene khẽ mím môi cười. Ban đầu cô cứ tưởng hệ thống này khô khan, chẳng có chút tình cảm nào, nhưng càng tiếp xúc lâu lại càng nhận ra 008 thật sự rất tốt. Tuy không biết những hệ thống khác thế nào, nhưng cô cảm thấy 008 của mình là tốt nhất.

Kushina cúi đầu thấy đứa trẻ không biết đang nghĩ gì mà bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, liền mỉm cười dịu dàng theo. Quả nhiên vẫn là trẻ con, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Phòng của cô bé đơn sơ đến không ngờ, đến cả cái gương cũng không có. Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái bàn và một cái tủ quần áo, trông đơn điệu vô cùng.

Khi mở tủ quần áo ra, bên trong chỉ toàn váy áo, kiểu dáng cũng gần như giống nhau. Nhìn kỹ lại, có năm sáu bộ là cùng một kiểu.

Cô khẽ nhíu mày. Đứa trẻ này không có tiền sao?

À đúng rồi, cô bé nói là chạy nạn đến, chắc chắn không mang theo tiền bạc gì.

Về phần Minato nói lai lịch cô bé có vấn đề, Kushina hoàn toàn không để tâm. Chỉ cần cô bé không có ác ý với Làng Lá thì những chuyện khác cũng không cần truy cứu.

Trong lòng cô luôn có cảm giác, nếu lần này không nhờ đứa nhỏ thi triển nhẫn thuật trị thương thần kỳ kia, e rằng cô đã không còn sống được đến giờ.

Cô chưa từng nghe nói có Jinchuriki nào bị rút Vĩ Thú ra mà vẫn còn sống. Với ơn cứu mạng lần này, cô nhất định phải đối xử tốt với đứa nhỏ ấy.

Nhưng lúc này nhìn đống đồ đạc ít ỏi kia, Kushina lại thấy phiền lòng. Tuy nói ninja nam trong nhà có năm sáu bộ đồ cũng là nhiều rồi, nhưng con gái thì sao lại chỉ có từng ấy?

Cô nhìn đống quần áo kia mà chần chừ, cảm thấy bộ nào cũng không ổn. Làm sao có thể mặc mấy bộ mỏng manh thế này?

Kushina nghĩ một lúc, rồi thôi, cứ mặc tạm trước đã, sau này sẽ đưa thêm cho cô bé vài món đồ dùng thường ngày.

Irene cũng không để tâm lắm, thay đại một bộ là được, dù gì cũng do chính cô may, cô không chê tay nghề của mình. Hơn nữa ở đây cũng không lạnh, trên đảo bên kia lại càng ấm áp.

Kushina lấy ra một chiếc váy xanh, nhìn vải có vẻ hơi dày một chút, nói: “Đi thôi, cháu thay bộ này đi.”

Irene tươi cười gật đầu, nhận lấy váy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play