Nàng phải nắm chắc sự trợ giúp của Thái hậu. Dù không thể hòa ly với Cố Mặc Hàn, nàng cũng có thể dựa vào Thái hậu để giành lấy một cuộc sống tốt hơn cho mình!

Nghĩ vậy, Nam Vãn Yên cúi đầu nhìn hai tỷ muội đang ngủ say, rồi đứng dậy tiến vào không gian y tế.

Nàng chuẩn bị một ít dược liệu cần dùng rồi mới ra ngoài.

Nam Vãn Yên cầm lấy tay nải, lúc ra khỏi viện thấy Vu Phong vẫn đang canh giữ, bèn ôn tồn nói:

"Vất vả cho ngươi rồi."

Thấy nàng mang theo tay nải, Vu Phong có chút phấn khởi:

"Vương phi định đến thăm Thẩm thị vệ sao?"

Hôm qua khi được thả khỏi địa lao, hắn đã nghe ngóng được, cả vương phủ đều biết chính Vương phi đã cứu Thẩm thị vệ, Vương gia cũng đã hạ lệnh để Vương phi tiếp tục chữa trị cho Thẩm thị vệ cho đến khi khỏi hẳn.

Nam Vãn Yên gật đầu, rồi cười nói:

"Vu Phong, hai tiểu nha đầu của ta giao cho ngươi. Giúp ta bảo vệ chúng, nếu có thích khách, nhất định phải tìm người giúp đỡ."

Bây giờ Tương Lâm viện đã được tăng cường thị vệ, lại có Vu Phong canh giữ, nàng yên tâm hơn nhiều.

Nhưng vạn sự vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Vu Phong nhận lời, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

"Vương phi có phải đã đắc tội với ai không?"

Hơn nữa đám thích khách kia lại có thể làm Thẩm thị vệ bị thương! Từ đó có thể thấy bản lĩnh của chúng cao cường đến mức nào.

Nhưng càng cho thấy, bọn chúng vô cùng muốn lấy mạng một Vương phi trói gà không chặt!

Nghe vậy, đôi mắt Nam Vãn Yên hơi lạnh đi:

"Ta ở trong lãnh viện suốt năm năm, bình thường một con chim cũng chẳng thấy, ngươi nghĩ ta có thể đắc tội với ai?"

Năm năm qua nàng sống yên ổn, trong lãnh viện không ai quấy rầy, ngày tháng bình dị mà hạnh phúc, nuôi chó, chơi với con, trồng rau, cuộc sống vô cùng thú vị.

Vừa gặp lại Cố Mặc Hàn, đã có thích khách ám sát nàng...

Ha, dùng đầu ngón chân cũng biết ai là kẻ chủ mưu, nhưng nàng không có chứng cứ.

Nàng vẫy tay với Vu Phong, rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Nam Vãn Yên, Vu Phong kinh hãi.

Vương phi nói quả thật không sai, nàng là một phế phi trong vương phủ, mấy năm nay ngay cả cửa viện cũng không ra được, thì có thể đắc tội với ai?

Trừ phi, trên người Vương phi cất giấu bí mật gì đó khiến người ta kiêng kị, kẻ đó vì muốn diệt khẩu mới hao tổn tâm cơ truy sát nàng như vậy...

Bên kia, vì lệnh cấm túc đã được dỡ bỏ, Nam Vãn Yên một đường thông suốt đến phòng của Thẩm Dư.

Lúc này, Thẩm Dư đang ngẩn người trên giường. Hắn ngẩng lên thì thấy Nam Vãn Yên trong bộ y phục đơn sơ, tay cầm tay nải, sắc mặt bình thản tiến về phía mình.

Ấn tượng của Thẩm Dư về Nam Vãn Yên đã thay đổi ít nhiều, dù sao nàng cũng đã cứu mạng hắn, nhưng nàng vẫn là kẻ thù của Vương gia, nên hắn không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Nam Vãn Yên nhìn sắc mặt hồng hào của Thẩm Dư, nhướng mày hỏi:

"Khá hơn chưa?"

Thẩm Dư mím môi:

"Đã tốt hơn nhiều, đa tạ Vương phi quan tâm."

Nam Vãn Yên đột nhiên bật cười:

"Ngươi không phải vẫn còn sợ ta sẽ lấy mạng ngươi đấy chứ?"

Thẩm Dư có chút ngượng ngùng quay mặt đi.

"Trước kia là Thẩm Dư hiểu lầm Vương phi, đã làm nhiều chuyện vô lễ. Nếu Vương phi trách ta, không chữa trị cho ta nữa, Thẩm Dư cũng xin nhận."

Nam Vãn Yên thấy bộ dạng gượng gạo của hắn, không khỏi nhếch môi cười khẽ.

"Nếu ta không chữa trị cho ngươi, vương gia nhà ngươi không biết sẽ nổi trận lôi đình thế nào đâu. Hơn nữa, cứu người là bổn phận của y giả, mà ta đã cứu thì phải cứu cho tới cùng. Bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của ta."

Hai người trong phòng không ai để ý, Cố Mặc Hàn vẫn luôn che giấu hơi thở, đứng ngay ngoài cửa.

Cố Mặc Hàn đã chờ từ lâu, chính là muốn tận mắt xem phương pháp chữa trị của Nam Vãn Yên.

Hắn muốn xem nàng có phải đã dùng cổ thuật với Thẩm Dư không, nếu không sao Thẩm Dư lại năm lần bảy lượt nói tốt cho nàng trước mặt hắn.

Nhưng bây giờ, hắn chẳng thấy gì cả, chỉ thấy hai người họ nói cười vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức sa sầm, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play