"Hôm nay, ngươi phải viên phòng với Yên Nhi!"

"Đây là Hà Hoan Thang, ngươi cầm về uống cùng Yên Nhi, lúc hành phòng hãy nhẹ nhàng với nàng một chút. Nếu hôm nay có thể mang thai thì tốt rồi, sau này các ngươi sinh được nữ nhi lại càng là chuyện đại hỷ."

"Về phần chuyện ngươi khổ sở cầu xin ai gia, nếu hôm nay ngươi đáp ứng, ai gia sẽ ban cho ngươi một ước hẹn năm năm..."

Suối nước nóng, hơi nước lượn lờ.

Cơn đau buốt thấu xương bỗng lan khắp toàn thân, Nam Vãn Yên còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị người ta ấn mạnh xuống thành hồ.

Có kẻ đang làm nhục nàng từ phía sau!

"A..."

Nam Vãn Yên theo bản năng kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi trên trán chảy ròng ròng, gã đàn ông phía sau căm hận gằn giọng:

"Nam Vãn Yên, ngươi nhờ Thái hậu ban canh hợp hoan để ép chúng ta viên phòng, bây giờ bổn vương đã chiều theo ý ngươi, hài lòng chưa, hả? !"

Thái hậu nào, viên phòng nào?

Nam Vãn Yên vừa đau vừa thấy mông lung.

Nàng rõ ràng là nữ tiến sĩ hàng đầu của một phòng thí nghiệm y học hiện đại, tại sao một vụ nổ trong phòng thí nghiệm lại khiến nàng biến thành người khác thế này!

Nàng kinh hãi tột độ, mượn mặt nước trong hồ để nhìn người đàn ông phía sau.

Gã đàn ông đó trông vô cùng tuấn mỹ, nhưng hai gò má lại ửng hồng một cách bất thường, đôi mắt đen láy của hắn chất chứa sự căm hận thấu xương đối với nàng!

Nàng kinh hãi không thôi, nhưng toàn thân lại mềm nhũn vô lực, cảm giác tê ngứa như vạn con côn trùng đang gặm nhấm khiến nàng hoàn toàn không thể kháng cự cuộc hoan ái này.

Nam Vãn Yên bị hắn giày vò đến hoa mắt chóng mặt, cũng chính lúc này, trong đầu nàng bỗng xuất hiện vô số ký ức xa lạ.

Đây là Tây Dã vương triều, còn nguyên chủ là Nam Vãn Yên, đích nữ của Tướng phủ. Nàng ta từ nhỏ tính tình nhu nhược, trầm tính ít lời, sáu năm trước, trên má phải của nàng đột nhiên xuất hiện một mảng hắc ban lớn, trông vô cùng xấu xí.

Thế nhưng một nữ tử bình thường như vậy lại đem lòng yêu say đắm gã đàn ông hung thần ác sát trước mắt này – Dực Vương đương triều Cố Mặc Hàn, và bằng lòng trả giá mọi thứ vì hắn.

Đáng tiếc, Cố Mặc Hàn trước sau như một đều rất chán ghét nguyên chủ. Hắn cho rằng phụ thân nàng đã hại mẫu phi của hắn trở thành người sống không bằng chết, càng phá hỏng "nhân duyên tốt đẹp" của hắn với người khác!

Nam Vãn Yên dung hợp ký ức, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt. Ngay trước khi ý thức sắp tan biến, nàng nghe thấy gã đàn ông cười lạnh nói câu cuối cùng:

"Nam Vãn Yên, thất trinh trước khi cưới mà còn dám gả cho bổn vương, ngươi cũng to gan thật! Bổn vương sẽ không tha cho ngươi và cả Nam gia, càng không để ngươi mang huyết mạch hoàng gia, bởi vì... ngươi không xứng!"

Nói xong, Cố Mặc Hàn thẳng tay ném Nam Vãn Yên vào trong suối nước nóng.

Hắn lạnh lùng nhìn nữ nhân không còn giãy giụa trong hồ, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười khinh miệt.

Mặc xong y phục, hắn không chút lưu tình xoay người rời đi:

"Thật xúi quẩy!"

Trong hồ tắm lặng ngắt như tờ.

Đám hạ nhân hầu hạ Nam Vãn Yên run rẩy đi vào, khi nhìn thấy bóng người nổi lềnh bềnh trong hồ, họ kinh hãi thét lên:

"Người đâu, Vương phi đuối nước rồi!"

Lời vừa dứt, lập tức có mấy tỳ nữ hợp lực vớt người lên.

Không khí lại tràn vào lồng ngực, Nam Vãn Yên khó chịu ho ra một ngụm máu tươi, rồi nửa người nằm bò trên thành hồ thở hổn hển.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là toi mạng rồi.

Nguyên chủ này có sở thích quái đản gì vậy, gặp phải loại đàn ông vũ phu này mà vẫn yêu hắn đến chết đi sống lại!

Đúng là tự chuốc lấy khổ!

Thấy nàng hộc máu, đám hạ nhân càng thêm hoảng hốt:

"Vương phi, người sao rồi? Mau mời đại phu!"

Nam Vãn Yên vừa bị gã vũ phu kia đánh đến hộc máu, nhưng không có gì đáng ngại:

"Không sao."

Nàng vô tình liếc mắt, nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên mặt nước.

Ngũ quan của nguyên chủ vô cùng tinh xảo, nhưng mảng hắc ban trên má phải khiến cả gương mặt nàng trông u ám và đáng sợ.

Đã nghĩ là sẽ xấu, nhưng không ngờ lại xấu đến mức này.

Nhưng mà, vết hắc ban này hình như là do bị hạ độc thì phải?

Với y thuật của nàng, chữa khỏi gương mặt này chỉ là chuyện nhỏ.

Nam Vãn Yên đưa tay định chạm vào mặt mình thì thị vệ thân cận của Cố Mặc Hàn bước tới, lạnh lùng nói:

"Vương gia có lệnh! Vương phi tội ác tày trời, đặc biệt ban cho một chén Tị Tử Thang, kể từ hôm nay tống vào lãnh viện, sống chết không cần bận tâm!"

Dứt lời, Nam Vãn Yên bị người ta cưỡng ép đổ cho một chén Tị Tử Thang, sau đó bị ném thẳng vào lãnh viện.

Nhìn lãnh viện rách nát, hoàn toàn không thể ở được, Nam Vãn Yên âm thầm siết chặt nắm tay.

Cẩu nam nhân, đừng để nàng gặp lại hắn!

Nếu không...

Hè qua thu tới, năm năm sau.

Một bé gái khoảng ba bốn tuổi đứng ngoài bức tường cao của Dực Vương phủ, ngẩng đầu nhìn một bé gái khác đang bò trên tường, khẽ nói:

"Còn một chút nữa thôi! Tiểu Bao Tử, cố lên!"

Hai bé gái trông giống hệt nhau. Cô bé trên tường tóc búi củ tỏi, bám chặt lấy tường, giọng mếu máo đáp lại cô bé tết tóc hai bím bên dưới:

"Tỷ tỷ, ta... ta không dám..."

"Ai da, chỉ cần nhắm mắt nhảy xuống là được mà."

"Nhưng... nhưng mẫu thân dặn chúng ta ở nhà chờ mà."

"Chúng ta đã quyết định bỏ trốn thì phải nhanh lên một chút. Trong sách có nói kế hoạch không theo kịp cái gì đó... Tóm lại ngươi mau xuống đi, lát nữa mẫu thân mua được xe ngựa là chúng ta có thể ra ngoài chơi rồi."

Cách đó không xa, một cỗ xe ngựa vô cùng hoa lệ đột nhiên dừng lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play