Đám hạ nhân mỗi người một suy nghĩ, không ai dám lên tiếng. Nam Vãn Yên nhìn bọn họ, cất lời:
"Đến giờ ăn rồi, mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Tất cả nhìn nhau, không hiểu Nam Vãn Yên đang nói với ai.
Nam Vãn Yên dở khóc dở cười:
"Đừng nhìn nữa, ta nói các ngươi đấy. Làm việc cả ngày, không đói sao? Mau ngồi xuống cùng ăn cơm đi."
Tương Ngọc và Tương Liên kinh hãi, Tương Ngọc vội nói:
"Vương phi và các tiểu chủ tử địa vị tôn quý, nô tỳ đều là hạ nhân, không thể ngồi cùng bàn với người được."
Nam Vãn Yên đau đầu vì mớ lễ nghi phiền phức này, bèn giả vờ tức giận:
"Ta nấu nhiều món như vậy, chỉ hai mẹ con ta sao ăn hết được? Mau ngồi xuống. Sao nào, các ngươi đến mệnh lệnh của bổn vương phi cũng không nghe nữa à?"
Tương Ngọc và Tương Liên nhìn nhau, lúc này mới rụt rè ngồi xuống bên cạnh hai tiểu cô nương.
"Thế mới phải, ở Tương Lâm viện này, các ngươi không cần phải câu nệ những thứ đó."
Nam Vãn Yên cười khẽ, rồi nhìn sang đám nô bộc tạp dịch khác:
"Các ngươi cũng ngồi xuống đi."
Đám nô bộc tạp dịch vội khom người tạ ơn rồi mới ngồi vào bàn.
Cả một bàn đông người ăn cơm mà lại không có lấy một tiếng động.
Nam Vãn Yên cũng chẳng bận tâm, chỉ chuyên chú chăm sóc hai tỷ muội ăn cơm.
Ăn xong, Nam Vãn Yên dắt hai tỷ muội vào phòng, dạy các nàng học bài, còn sân viện thì giao cho hạ nhân dọn dẹp.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người rón rén lẻn ra khỏi Tương Lâm viện, chạy thẳng đến nơi ở của Cố Mặc Hàn.
Chẳng mấy chốc, trong Khê Phong viện đã vọng ra giọng nói đầy kinh ngạc của Cố Mặc Hàn.
"Ngươi nói gì? Nam Vãn Yên dạy hai nha đầu kia đọc thi thư? Còn cho các ngươi ngồi cùng bàn ăn với nàng ta?"
Một nha đầu ăn mặc như thị nữ đang quỳ trên đất, cung kính đáp:
"Bẩm Vương gia, lời nô tỳ nói đều là sự thật."
Hắn nhíu chặt mày kiếm:
"Ngươi về trước đi, tiếp tục theo dõi Tương Lâm viện, có chuyện gì thì đến bẩm báo cho bổn vương."
"Vâng."
Thị nữ nhận lệnh rồi lui ra.
Nam Vãn Yên biết y thuật đã đành, nay lại còn biết cả thi từ?
Thi từ vốn khô khan như vậy, nàng lại là người trong bụng không có lấy một giọt mực, nếu không có thầy dạy dỗ, sao có thể tự học thành tài?
Năm năm, thật sự có thể khiến một phế nhân thay da đổi thịt, trở nên khác biệt hoàn toàn sao?
Nghĩ vậy, đôi đồng tử đen của Cố Mặc Hàn híp lại.
Đêm nay, Nam Vãn Yên sẽ đến chữa trị cho Thẩm Dư.
Hắn phải thử xem, rốt cuộc nàng có còn là Nam Vãn Yên hay không!
...
Tương Lâm viện.
Nam Vãn Yên ngồi trên giường, đắp lại chăn cho hai đứa nhỏ.
Hai tiểu nha đầu này vừa còn đang học bài, ai ngờ học một hồi, cả hai tỷ muội đều ngủ thiếp đi.
Nam Vãn Yên nhìn hai nữ nhi đang say ngủ, lòng mềm nhũn.
Hai đứa nhỏ này hôm nay vì trút giận cho nàng mà đắc tội với Cố Mặc Hàn.
Tuy gã đàn ông vũ phu kia dường như không có ý định làm khó hai đứa trẻ, nhưng ai biết được, lúc Cố Mặc Hàn nổi giận có ra tay với chúng hay không.
Huống hồ trong mắt hắn, hai đứa nhỏ này e rằng chỉ là "dã chủng ".
Lông mày thanh tú của Nam Vãn Yên nhíu chặt.
Nàng lại nghĩ đến cung yến mà Cố Mặc Hàn đã nhắc tới. Ngày mai, chắc chắn sẽ có rất nhiều hoàng thân quốc thích đến tham dự, trong đó có cả bạch nguyệt quang của Cố Mặc Hàn – Vân Vũ Nhu.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Nam Vãn Yên có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Vân Vũ Nhu này.
Nguyên chủ tuy năng lực tầm thường, dung mạo xấu xí, nhưng không có lòng dạ xấu xa.
Vân Vũ Nhu mới thực sự là một đóa bạch liên ngàn năm, bụng dạ đầy ý đồ xấu xa. Những tiếng xấu mà nguyên chủ phải gánh chịu, hơn phân nửa đều là nhờ Vân Vũ Nhu vu oan hãm hại.
Nguyên chủ thậm chí còn vì Vân Vũ Nhu mà bị Cố Mặc Hàn hành hạ đến nửa sống nửa chết...
Vì vậy, cung yến ngày mai hẳn là một trận chiến cam go.
Nhưng dù cho là Hồng Môn Yến, Nam Vãn Yên cũng phải tham dự.