"Hoặc cô cho tôi số điện thoại của chồng cô, tôi sẽ gọi cho anh ta. Tôi muốn hỏi anh ta xem, vợ và con gái anh ta bị thiếu máu do suy dinh dưỡng, anh ta có biết không? Anh ta nỡ lòng nào vứt hai người bệnh cho một đứa trẻ chưa đầy chín tuổi chăm sóc, anh ta làm cha như vậy có quá vô trách nhiệm không? Anh ta chỉ đóng viện phí rồi phủi mông đi..."
Tần Tiểu Tân nhận ra mình không thể bê nguyên xi lời mấy cô y tá đã mắng mình được, bèn đổi giọng:
"Không đúng, anh ta không để lại tiền ăn, càng không đóng viện phí, thậm chí lúc vợ con gặp nguy hiểm, anh ta cũng không có ở bên cạnh, anh ta..."
"Tần tiên sinh, chúng tôi là gia đình đơn thân."
Bạch Hà bình thản nói, trên mặt thoáng chút ngượng ngùng khó nói, nhưng lại thẳng thắn và cởi mở.
Trong khoảnh khắc, phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Vậy nên, cô đã chọn cách cực đoan như vậy sao?"
Một lúc lâu sau, Tần Tiểu Tân phá vỡ sự im lặng kỳ quái này.
"Tần tiên sinh, tôi không hiểu ý anh..."
Đối mặt với ánh mắt sắc bén đột ngột của người đàn ông trẻ tuổi, nụ cười của Bạch Hà có chút cứng đờ.
Tần Tiểu Tân điều chỉnh lại tư thế ngồi, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, nhìn thẳng vào người phụ nữ trên giường bệnh với gương mặt tái nhợt, thân hình gầy gò nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tú, xinh đẹp.
"Dù không biết lý do là gì, nhưng chắc chắn là một lý do rất khó khăn mới dẫn đến ly hôn, bất đắc dĩ trở thành gia đình đơn thân. Dù bất đắc dĩ vẫn phải kiên trì nuôi hai đứa con, nhưng thực sự quá gian nan, phải ở trong căn nhà thuê tồi tàn, đến tiền điện cũng không trả nổi, hai đứa con nhỏ thì gào khóc đòi ăn, cuối cùng vì bất lực mà chọn một con đường tắt để thoát khỏi thực tại – tự tử?"
Bạch Hà đã hiểu, người đàn ông trước mặt đã hiểu lầm cô. Anh ta nghĩ rằng vụ ngộ độc khí gas đó không phải là tai nạn mà là một vụ tự tử.
"Sự thật còn khắc nghiệt hơn anh tưởng tượng nhiều. Ngoài hai gánh nặng này, còn có món nợ bảy con số. Ngoài việc sống như chó nhà có tang, còn phải làm thân trâu ngựa, "
Bạch Hà chậm rãi nói, vẻ căng thẳng trên mặt dần chuyển thành sự bình thản:
"Nhưng, Tần tiên sinh, ấn tượng của anh về người nghèo là họ rất yếu đuối sao?"
Không biết từ lúc nào, gương mặt Tần Tiểu Tân đã u ám, còn gương mặt Bạch Hà lại rạng rỡ như có ánh nắng.
"Chưa bao giờ có chuyện bất đắc dĩ, chỉ có cam tâm tình nguyện. Cam tâm tình nguyện ly hôn, cam tâm tình nguyện nuôi hai đứa con, cam tâm tình nguyện sống như chó nhà có tang, cam tâm tình nguyện làm cỏ rác, vì ảo tưởng một ngày nào đó cũng có thể dời non lấp bể. Cam tâm tình nguyện làm con kiến, vì ảo tưởng một ngày nào đó có thể phá đê lay cây, nghịch thiên cải mệnh. Mỗi ngày, tôi đều tự nhủ với mình rằng, còn da lông mọc, còn chồi nảy cây... Vì vậy, Tần tiên sinh, lần này thật sự chỉ là một tai nạn."
Nói là Bạch Hà đang tự bào chữa trước một người lạ, chi bằng nói cô đang tự phân tích nội tâm của chính mình.
Vô số đêm trằn trọc không ngủ, vô số lần lo âu và hoang mang khi một mình, khiến cô nảy sinh sự hoài nghi nghiêm trọng về cuộc sống lay lắt qua ngày này. Nhưng giờ đây, từng lớp sương mù đã được chính tay cô vén lên. Cô nhận ra sâu thẳm trong tim mình vẫn là một ngọn đèn sáng chưa hề hoen ố, tỏa ra thứ ánh sáng quý giá. Nước mắt cô dâng lên khóe mi.
"Mẹ!"
"Mẹ ơi!"
Tiếng gọi của hai con kéo cô về thực tại. Không biết từ lúc nào, Tần Tiểu Tân đã rời khỏi phòng bệnh.
Lưu Lãng giơ một xấp tiền mặt lên: