"Vợ và con gái anh bị thiếu máu do suy dinh dưỡng, anh có biết không?"
"Anh nỡ lòng nào vứt hai người bệnh cho một đứa trẻ chưa đầy chín tuổi chăm sóc, anh làm cha như vậy có quá vô trách nhiệm không?"
"Anh chỉ đóng viện phí rồi phủi mông đi, cũng không để lại cho ba mẹ con họ chút tiền ăn..."
Đứng trước cửa phòng bệnh, bên tai vẫn văng vẳng tiếng mấy cô y tá trẻ ở quầy trực bàn tán về mình, Tần Tiểu Tân không khỏi cười tự giễu.
"Chú Tần!"
Trong phòng bệnh, Lưu Lãng phát hiện ra Tần Tiểu Tân, lập tức mừng rỡ chạy tới:
"Mẹ, đây chính là chú Tần đã giúp chúng ta."
Bạch Hà và con gái đang truyền dịch. Cả hai đều mặc đồ bệnh nhân, trông như đồ đôi mẹ con. Họ đang dùng giá treo dịch truyền di động, vừa truyền dịch vừa đứng bên cửa sổ ngắm cảnh.
Nghe tiếng Lưu Lãng, hai mẹ con cùng quay lại.
Bạch Hà thấy con trai Lưu Lãng đang kéo một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đi vào. Người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, tuấn dật, toát lên một khí chất siêu phàm thoát tục.
"Có phải chú Tần không ạ?"
Người hỏi là Lưu Lãng Hoa, cô bé chừng bốn, năm tuổi, gương mặt bụ bẫm, non nớt. Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ buộc tóc hai bím, đôi mắt to tròn long lanh.
"Đúng là chú Tần rồi!"
Lưu Lãng gật đầu lia lịa với em gái, vẻ mặt hớn hở. Không ngờ chú Tần mà cậu bé mong nhớ lại đến bệnh viện thăm họ.
Lưu Lãng Hoa kích động muốn chạy tới nhưng phát hiện tay mình vẫn đang truyền dịch. Cô bé rụt chân lại, đứng yên bên cạnh giá treo, trịnh trọng cúi đầu chào Tần Tiểu Tân:
"Cảm ơn ơn cứu mạng của chú Tần ạ."
Hành động như người lớn của cô bé có chút hài hước nhưng lại đáng yêu một cách kỳ lạ.
Tần Tiểu Tân mỉm cười, nhưng trong mắt người ngoài chỉ là một cái nhếch mép nhẹ.
"Lưu Lãng, con dẫn em ra ngoài chơi một lát đi."
Bạch Hà nói rồi nhấc túi dịch truyền của mình ra khỏi giá.
Lưu Lãng tiến lên, đẩy giá treo dịch truyền, dẫn Lưu Lãng Hoa ra ngoài.
Cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn lại Bạch Hà và Tần Tiểu Tân. Bạch Hà muốn treo túi dịch truyền lên giá treo phía trên giường bệnh, cô kiễng chân thử mấy lần nhưng đều không được.
Một bàn tay từ phía trên đưa ra, nhận lấy túi dịch truyền từ tay cô và nhẹ nhàng treo lên giá.
Ánh mắt Bạch Hà dừng lại trên đôi tay đó, một đôi tay trắng nõn, thon dài, đẹp đến mức quá đáng.
"Dáng người không đủ cao, để anh chê cười rồi."
Bạch Hà quay lại, có chút ngượng ngùng.
"Cô nằm lên giường đi."
Tần Tiểu Tân nói rồi tự mình đến ngồi xuống chiếc ghế mây, rót cho mình một ly nước nhưng không uống, như thể người ngồi bên bàn trà thì trên bàn phải có một ly nước, nếu không sẽ không hoàn hảo.
"Là bệnh viện gọi điện báo anh đến thanh toán viện phí phải không?"
Bạch Hà ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, hỏi.
Tần Tiểu Tân gật đầu.
"Xin lỗi, Tần tiên sinh, lúc đó anh làm thủ tục nhập viện cho chúng tôi có để lại số điện thoại..."
Khi nói, Bạch Hà cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự áy náy và ngượng ngùng vì đã gây phiền phức cho người lạ.
"Điện thoại của cô hết tiền à?"
Tần Tiểu Tân trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
"Gì ạ?"
Bạch Hà có chút không hiểu.
"Hôm hai người xảy ra chuyện, con trai cô nói vì điện thoại cô hết pin nên không gọi được 120, vì vậy tôi đã mua cho thằng bé cục sạc dự phòng. Nhưng rõ ràng, dù điện thoại có pin, cô cũng không gọi cho người cần liên lạc. Tôi nghĩ chắc là điện thoại cô hết tiền không gọi được đúng không? Cho tôi số điện thoại của cô, tôi nạp tiền cho."
Thấy Bạch Hà ngây người, Tần Tiểu Tân lại nói: