Một hành lang chật chội, bức bối.

Tần Tiểu Tân đứng trước hành lang, ngẩn người một lúc.

Anh không ngờ ở Vân Thành, một đô thị quốc tế có lịch sử văn hóa lâu đời như vậy, lại có một khu dân cư tồi tàn đến thế.

Cậu bé cúi đầu chào Tần Tiểu Tân rồi vội vã kéo tay anh chạy lên cầu thang, miệng nói:

"Anh ơi, cầu xin anh, cứu mẹ và em gái em với! Họ ngất đi rồi, điện thoại của mẹ em lại tắt nguồn nên không gọi 120 được..."

Tần Tiểu Tân theo cậu bé đến cửa một căn hộ.

Mùi gas thoang thoảng từ trong nhà bay ra. Tần Tiểu Tân giật mình, lập tức đẩy cửa vào.

Trong nhà không có đèn, chỉ có một chiếc đèn pin đặt trên bàn cạnh cửa sổ, ánh sáng của nó chiếu rọi một cây đàn tranh.

Ánh mắt Tần Tiểu Tân lướt qua cây đàn tranh, rồi đưa tay lên tường cạnh cửa tìm công tắc đèn.

"Anh ơi, nhà em mất điện rồi. Anh mau vào đây, mẹ và em gái em ở trong phòng tắm."

Cậu bé vừa nói vừa lao về phía phòng tắm.

Tần Tiểu Tân không dám chần chừ, một bên vội vã đi theo, một bên lấy điện thoại ra bật đèn pin.

Phòng tắm rất nhỏ, một người phụ nữ trẻ và một bé gái khoảng năm, sáu tuổi đang nằm bất tỉnh trên sàn.

Ngộ độc khí gas!

Bình gas nằm ở góc phòng tắm. Tần Tiểu Tân nhanh chân bước tới định khóa van thì phát hiện bình gas đã được khóa rồi.

Anh ngẩng đầu nhìn lên tường phòng tắm, không có cửa sổ. Anh lùi ra phòng khách, thấy cửa sổ phòng khách cũng đã được mở.

Rõ ràng, cậu bé đã làm tất cả những việc này trước khi chạy đi tìm người cứu giúp.

Tần Tiểu Tân ra ngoài cửa, dùng điện thoại gọi "120" :

"Làm ơn cho một chiếc xe cứu thương đến đây. Có người bị ngộ độc khí gas, một phụ nữ và một đứa trẻ..."

Cậu bé đi theo ra cửa, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Tần Tiểu Tân. Bỗng thấy anh dừng lại, rồi quay sang hỏi:

"Địa chỉ nhà em là gì?"

"Đây là nhà mẹ em mới thuê, em không biết địa chỉ."

Cậu bé cúi đầu, vẻ mặt đầy tự trách.

Tần Tiểu Tân đành cúp máy. Anh quay lại cửa phòng tắm nhìn hai mẹ con trên sàn, rồi bước vào phòng ngủ.

Dưới ánh đèn pin của điện thoại, Tần Tiểu Tân thấy trên giường có một chiếc địu vải...

Lão Trương cầm ô tìm Tần Tiểu Tân quanh khu phố. Đi một vòng không thấy bóng dáng anh đâu, ông sợ anh quay lại mà lỡ mất nhau nên lại quay về chỗ cũ chờ đợi.

Đang sốt ruột giậm chân thì ông thấy Tần Tiểu Tân ôm một người phụ nữ trẻ tất tả chạy ra từ trong màn mưa, bên cạnh còn có một cậu bé.

"Tiểu tiên sinh!"

Lão Trương vội vàng chạy tới đón.

Khi đỡ người phụ nữ bất tỉnh từ tay Tần Tiểu Tân, ông hơi sững người, trên lưng Tần Tiểu Tân còn đang cõng một bé gái.

"Chú Trương, đến bệnh viện!"

Tần Tiểu Tân nói, giọng hơi hổn hển.

...

Tần gia, linh đường.

Dù cáo phó về sự ra đi của lão tiên sinh Tần Xuyên chỉ vừa được đưa ra, nhưng những lẵng hoa, bức trướng của các lãnh đạo, chuyên gia, và những người trong giới âm nhạc đã lần lượt được gửi đến, chất đầy hơn nửa linh đường.

Màn hình lớn đang chiếu những bức ảnh lúc sinh thời của lão tiên sinh, hai bên là đôi câu đối phúng viếng đầy bi ai: "Khó quên tay dạy, mãi nhớ tình thân; kế thừa di chí, ca tụng người xưa" .

Đã quá nửa đêm, những bản nhạc tiêu biểu do lão tiên sinh sáng tác lúc sinh thời vẫn du dương trong linh đường. Di thể của ông được bao quanh bởi hoa tươi, trông vô cùng thanh thản, tựa như đang lắng nghe tiếng đàn mà yên giấc ngàn thu.

Lúc này, người túc trực bên linh cữu là vợ của Tần lão tiên sinh, giáo sư Tang Dung, và hai người con của bà: con gái lớn Tần Hồ và con trai Tần Sơn Hải.

"Mẹ, khuya lắm rồi, mẹ đi nghỉ đi. Con và Sơn Hải ở lại với ba là được rồi."

Tần Hồ cúi xuống, khoác tay giáo sư Tang, dịu dàng khuyên nhủ.

Trong suốt thời gian Tần Xuyên nằm viện trước khi lâm chung, Tần Hồ luôn ở bên chăm sóc. Khi ông qua đời, cô đau đớn tột cùng, nước mắt đã cạn khô. Giờ đây, giọng cô khàn đặc, đầy mệt mỏi khi nói chuyện với giáo sư Tang.

"Mẹ đang đợi Tiểu Tân."

Đối với giáo sư Tang, cái chết của chồng bà đã có sự chuẩn bị tâm lý. Dù sao ông cũng đã bệnh lâu, lại ở tuổi ngoài tám mươi, cũng coi như là hưởng thọ và ra đi thanh thản. Điều khiến bà căng thẳng nhất lúc này chính là sắp được gặp lại người cháu trai đã xa cách mười năm.

Tần Hồ đưa mắt nhìn sang Tần Sơn Hải. Anh đang cầm điện thoại, đứng ở cửa linh đường, đôi mày nhíu chặt, tâm trạng có chút nặng nề.

"Đã gọi cho lão Trương chưa? Họ đến đâu rồi?"

Tần Hồ hỏi.

Tần Sơn Hải chậm rãi bước vào, đáp:

"Lão Trương nói, cậu ấy và Tiểu Tân đang ở bệnh viện."

"Ở bệnh viện?"

Tần Hồ kinh ngạc thốt lên.

Giáo sư Tang nắm chặt tay Tần Hồ, nhưng mắt lại nhìn Tần Sơn Hải, giọng kích động:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play