Dưới ánh mắt nồng nhiệt và quan tâm của cô, anh thậm chí không thể gật đầu.

Đêm khuya, sau chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng, cuối cùng họ cũng hạ cánh xuống sân bay Vân Thành.

Dưới bãi đỗ xe ngầm, Tần Tiểu Tân ngồi vào chiếc xe mà Tần gia cử đến đón.

Hướng Thanh đứng bên ngoài, lo lắng nhìn anh:

"Tiểu Tân, để chị về cùng em nhé."

Ngôi nhà đó, Tiểu Tân đã mười năm chưa trở về, cô không yên tâm.

"Không cần đâu, chị cũng mệt rồi, về nhà nghỉ sớm đi."

Tần Tiểu Tân nói rồi dời mắt khỏi Hướng Thanh, nhìn sang Thường Tô.

Thường Tô đứng cạnh Hướng Thanh, trông bình tĩnh hơn cô rất nhiều.

Chăm sóc cho sinh hoạt của Tiểu tiên sinh nhiều năm, cậu sớm đã nắm rõ tính cách của anh.

Tiểu tiên sinh trông có vẻ hiền lành, nhưng thực chất lại là người cố chấp nhất. Chuyện anh đã không muốn thì không ai có thể miễn cưỡng.

Anh muốn một mình trở về Tần gia, không muốn họ đi theo, Thường Tô tuyệt đối sẽ không đi theo.

"Tiểu tiên sinh yên tâm, hành lý của anh tôi sẽ đưa về khách sạn an toàn."

Không đợi Tần Tiểu Tân lên tiếng, Thường Tô đã nhanh nhảu đáp.

Trang phục biểu diễn của Tiểu tiên sinh đều rất đắt đỏ, cây đàn tranh dùng để biểu diễn lại càng vô giá. Khi ở cùng Tiểu tiên sinh, cậu là trợ lý nhỏ, khi Tiểu tiên sinh không có ở đây, cậu chính là tiêu sư, phải đảm bảo an toàn cho những món đồ quý giá đó.

Vì vậy, đừng nhìn cậu có vẻ gầy gò, cậu thực sự biết võ.

Hướng Thanh nghiêng đầu nhìn Thường Tô, đôi mắt hạnh trừng lên không vui:

"Thường Tô, cậu dám giấu tôi đặt khách sạn cho Tiểu Tân à?"

Dù mười năm không về, đó vẫn là nhà, làm gì có chuyện về đến nhà lại đi ở khách sạn?

Biệt thự Tần gia tọa lạc tại khu biệt thự đắt đỏ nhất Vân Thành, là căn lớn và xa hoa nhất trong khu. Riêng khu vườn đã rộng tương đương một vườn bách thảo thu nhỏ, chẳng lẽ không có nổi một căn phòng cho người cháu đích tôn quý giá nhất hay sao?

"Cô Thanh, cô đừng lo, tôi sẽ đưa Tiểu Tân về nhà an toàn."

Tài xế Trương thò đầu ra từ cửa sổ ghế lái.

Hướng gia và Tần gia là bạn bè nhiều đời, cha mẹ Hướng Thanh đều là bạn nối khố của Tần Sơn Hải. Lão Trương đã làm tài xế cho Tần gia cả đời, có thể nói là đã nhìn Hướng Thanh lớn lên.

Hướng Thanh còn định nói gì đó, nhưng cửa sổ ghế sau đã được kéo lên. Cô chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe chở Tần Tiểu Tân rời đi.

Đêm khuya, nhiệt độ ở Vân Thành khá thấp, trời lại đổ mưa, ánh đèn neon rực rỡ khắp thành phố cũng nhạt nhòa trong màn mưa.

Xe chạy trên một đại lộ vắng vẻ, đèn neon dần lùi xa, hai hàng ngô đồng ven đường khẽ lay động cành lá trong gió mưa.

Ghế sau đột nhiên có tiếng cửa sổ xe được hạ xuống. Lão Trương liếc qua kính chiếu hậu, chỉ thấy Tần Tiểu Tân đang lặng lẽ nhìn ra ngoài. Trong ánh sáng mờ ảo, anh vận một bộ đồ trắng, gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, trông như một pho tượng ngọc.

Tiểu tiên sinh được thừa hưởng tướng mạo xuất chúng của Đại tiên sinh.

Lão Trương thầm thở dài rồi khuyên:

"Tiểu tiên sinh, ngoài trời đang mưa, cậu mở cửa sổ sẽ lạnh đấy..."

Một trận mưa thu, một trận gió lạnh. Gió lạnh của đêm mưa cuối thu lùa vào cửa sổ xe, chỉ một lát, lão Trương đã thấy sống lưng lạnh toát.

"Chú Trương, dừng xe."

Tần Tiểu Tân lên tiếng.

Lão Trương khó hiểu dừng xe, quay lại thì thấy Tần Tiểu Tân đã cầm một chiếc ô và mở cửa xe.

Tần Tiểu Tân che ô đi thẳng về phía trước. Vạt áo khoác trắng của anh bay lên trong gió, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Dáng người cao ráo, thẳng tắp của anh trong đêm mưa tựa như một bức tranh tao nhã.

Mười năm không gặp, tính cách của Tiểu tiên sinh ngày càng trở nên cô độc, quái gở.

Lão Trương nhìn theo bóng lưng Tần Tiểu Tân qua kính chắn gió, thầm nghĩ.

Lão Trương tưởng rằng nghệ sĩ thường thích đi dạo trong đêm mưa, đi mệt rồi sẽ lên xe, nhưng ông phát hiện Tần Tiểu Tân dường như không phải đi dạo.

Cách đó không xa, Tần Tiểu Tân đang nói chuyện gì đó với một cậu bé. Cậu bé đó chỉ khoảng tám, chín tuổi, vì không có ô nên tóc và quần áo đều ướt sũng. Tần Tiểu Tân đang cúi người, che ô cho cậu bé.

Thì ra Tiểu tiên sinh xuống xe để làm việc tốt.

Lão Trương cảm thấy có chút áy náy vì đã hiểu lầm Tần Tiểu Tân.

Ông cầm một chiếc ô xuống xe định ra đón anh, nhưng vừa che ô ngẩng đầu lên, con đường phía trước đã trống không, cả Tần Tiểu Tân và cậu bé đều biến mất.

Lão Trương vội vàng chạy tới, miệng gọi lớn:

"Tiểu tiên sinh! Tiểu tiên sinh!"

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play