"Vậy tại sao mày lại ly hôn?"

Giọng Lưu Tranh Vanh đột nhiên cao lên. Bạch Hà như một con mèo bị hắn túm lên khỏi mặt đất. Gương mặt méo mó của hắn ở rất gần cô, đôi mắt trợn trừng như sắp nhảy ra khỏi tròng, dữ tợn, đáng sợ như đôi mắt tham lam và độc ác của một con thú hoang.

"Tao đã cầu xin mày, đừng ly hôn. Chỉ cần mày giúp tao vay tiền, tao có thể làm lại từ đầu. Chỉ cần tao giàu, con trai tao sẽ thành thái tử, con gái tao sẽ thành công chúa. Đồ tiện nhân, mày lại để con của Lưu Tranh Vanh tao thành ăn mày!"

Một cái tát giáng xuống, Bạch Hà lại ngã vào góc tường, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tanh.

"Đồ tiện nhân! Đều là tại mày! Tao vốn không muốn đánh mày, nhưng cứ nghĩ đến chuyện mày ly hôn với tao là tao lại hận, hận không thể đánh chết mày. Tao cho mày đi kiện, tao cho mày đi kiện, mày kiện hết lần này đến lần khác, đồ tiện nhân!"

Cùng với tiếng chửi rủa của Lưu Tranh Vanh là một trận đấm đá túi bụi:

"Mày tưởng mày trốn được tao à? Chẳng phải mày vẫn rơi vào tay tao sao? Tao đánh mày đấy, cảnh sát làm gì được tao? Giam tao vài tiếng rồi chẳng phải lại ngoan ngoãn thả tao ra sao? Lão tử đây có phải chưa từng bị tống vào đồn đâu!"

Trước đây, khi bị Lưu Tranh Vanh bạo hành, Bạch Hà đã báo cảnh sát. Cảnh sát đến, nhìn thấy nhà cửa tan hoang, người phụ nữ gầy gò ôm đứa con sơ sinh, một tay nắm chặt đứa con trai nhỏ... Cảnh sát đưa Lưu Tranh Vanh đi, rồi lại làm người hòa giải, khuyên những câu như "vợ chồng trẻ cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường" mà lương tâm không hề cắn rứt.

Khi Bạch Hà đến đồn cảnh sát làm tường trình, một viên cảnh sát bất lực nói:

"Theo luật hiện hành, chúng tôi chỉ có thể giam anh ta tối đa tám tiếng. Cô nên tự bảo vệ mình thì hơn."

Tự bảo vệ mình, chỉ còn một con đường duy nhất là ly hôn.

Lưu Tranh Vanh sẽ không bao giờ đồng ý chia tay trong hòa bình, chỉ có thể khởi kiện ra tòa. Vụ án ly hôn, theo lệ thường, lần khởi kiện đầu tiên tòa án sẽ không phán quyết ly hôn, phải đợi thêm sáu tháng nữa mới có thể khởi kiện lần thứ hai.

Khi Lưu Lãng sáu tuổi, Lưu Lãng Hoa hai tuổi, Bạch Hà cuối cùng cũng ly hôn được với Lưu Tranh Vanh.

Đã ba năm trôi qua, cô không gặp lại Lưu Tranh Vanh. Ba mẹ con sống trong cảnh cơm rau dưa nhưng lại vô cùng hạnh phúc và bình yên, ít nhất không phải lo lắng nửa đêm canh ba cửa nhà sẽ bị Lưu Tranh Vanh đột nhiên đá tung, đang ngủ say sẽ bị hắn lôi dậy đánh đập.

Thế nhưng hôm nay, quả là một ngày xui xẻo tột cùng...

Bạch Hà chỉ hy vọng như trước đây, cô chịu một trận đòn, hắn sẽ mệt, rồi bỏ mặc cô để đi chơi bời.

Nhưng lần này, Lưu Tranh Vanh lại quyết tâm, như thể muốn đánh chết cô.

Hắn túm tóc cô, đập đầu cô vào tường, miệng gào thét:

"Mày tưởng ly hôn là thoát được tao à? Mày có chết cũng không thoát được tao đâu! Lão tử đây dù sao cũng không muốn sống nữa, mày chết cùng lão tử đi!"

"Cốp! Cốp!"

Bạch Hà nghe thấy tiếng đầu mình đập vào tường. Cô thầm đếm, chỉ cần đập thêm một cái nữa, đầu cô sẽ vỡ tan như một quả dưa hấu!

Khi đầu cô bị Lưu Tranh Vanh kéo ra khỏi tường, chuẩn bị đập thêm một lần nữa, trán cô lại đập vào mu bàn tay của ai đó...

Bạch Hà mở mắt ra, thấy Lưu Tranh Vanh đang bị một người đàn ông trẻ tuổi, trắng trẻo, thanh tú đấm ngã xuống đất, còn cơ thể cô thì lảo đảo ngã vào vòng tay của một người khác.

Cô quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng, rồi nhìn thấy một gương mặt đã đóng băng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play