Nếu chạy trốn là công cốc, thì nàng còn chạy làm chi!

Làm hắn chơi trò mèo vờn chuột sao? Nàng đâu có ngốc!

“Nếu không chạy, vậy theo bổn tọa trở về ——” Đế Phất Y tay đặt mái che nắng nhìn nhìn chân trời hoàng hôn, thêm một câu: “Trước khi hoàng hôn buông xuống, nói không chừng còn có thể kịp thí nghiệm một phen nữa, ngươi biết đó, bổn tọa khai khải sân thượng một lần cũng không dễ dàng, tổng không thể để nó lãng phí.”

Hắn hướng nàng vươn tay: “Bổn tọa đưa ngươi về.”

Bàn tay hắn trắng nõn như ngọc, dưới ánh mặt trời tựa như tượng ngọc thượng đẳng.

Cố Tích Cửu mím mím môi nhỏ, cuối cùng dù không tình nguyện cũng vươn tay, bàn tay nhỏ của nàng đầy bùn đất, dơ bẩn như vừa mới đào bùn xong ——

Đôi mắt Đế Phất Y chợt lóe, lập tức rụt tay về: “Bổn tọa cảm thấy, ngươi nên rửa sạch trước...”

Vừa dứt lời, một đại bồng thổ thiên nữ tán hoa hướng về phía hắn bay tới!

Hắn theo bản năng giương ống tay áo, đất còn chưa dính vào người hắn đã bị cứng đờ giữa không trung!

“Phanh!” Đất bị buộc dừng lại vậy mà nổ tung! Bên trong vô số lông trâu tế châm từ trong đất chui ra, trực tiếp bắn tới trước mặt hắn...

Biến hóa này quá nhanh, ngay cả người cơ biến như Đế Phất Y cư nhiên cũng thiếu chút nữa bị lông trâu tế châm bắn trúng, thân mình hắn như nước chảy lùi về sau đồng thời, ống tay áo lại lần nữa phất một cái, những lông trâu tế châm bay tới kia bay ngược trở về ——

Ý định ban đầu của hắn là cho nha đầu nhỏ một bài học, không đề phòng lại lỡ tay dùng sức hơi lớn một chút.

Hắn vừa nghe thấy tiếng lông trâu tế châm bay trở về đã phát giác không ổn, loại lực đạo này bay qua thì nha đầu nhỏ chắc chắn bị đâm thành cái sàng!

Ống tay áo đang muốn lại lần nữa vén lên, muốn hút những mũi châm nhỏ đó trở lại, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng phía trước hắn lại rũ xuống ống tay áo.

Lông trâu tế châm giống như xuân như tằm ăn lên diệp, trong tiếng rì rào, từng hàng cây trồng đổ rạp xuống...

Đế Phất Y đứng trên một cây ngô, rũ mắt nhìn kiệt tác của mình.

Cây trồng đổ rạp thành một vòng tròn lớn, tiểu nha đầu vốn nên đứng ở đó lại không thấy bóng dáng.

Hắn nhướng nhướng mày, rõ ràng biết không chạy được mà nàng lại chạy, đây là ngoan cố chống cự? Hay là ngớ ngẩn a?

Hắn ngón tay khẽ niệm thần chú, tựa hồ đang cảm ứng điều gì, một lát sau hắn mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cư nhiên không cảm ứng được tiểu nha đầu kia!

Định vị phù hắn đặt trên người nàng rốt cuộc bị nàng phát hiện sao?

Không có khả năng đi! Định vị phù tuy gọi là phù, nhưng không có hình thể chất lượng, chính là hắn dùng linh lực vẽ trên người nàng, không trải qua con đường đặc thù, sẽ không hiển hiện ra.

Quả thực chính là một đầu tiểu hồ ly a!

Đế Phất Y cười, trong mắt hứng thú càng đậm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play