Cố Tích Cửu đứng trong đám cỏ dại, thân thể nhỏ bé suýt nữa bị che phủ.
Nàng ngẩng đầu nhìn bức tường đổ nát trong khu hoang trạch, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng xung quanh.
Đây là khu quỷ trạch nổi tiếng, bình thường không có ai đi vào. Trong khu nhà cửa rộng lớn này chỉ có mình nàng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi tiếng cười dễ nghe kia chính là Tả Thiên Sư!
Hắn cư nhiên tìm tới?!
May mắn là nàng phản ứng nhanh! Kịp thời thuấn di!
Khi nàng thuấn di, người khác không thể nắm bắt được phương hướng của nàng. Hơn nữa đó là trong chớp mắt, cũng không để lại hơi thở gì trên đường. Cho nên muốn đuổi theo nàng không khác gì mò kim đáy bể...
Nhớ năm đó, nàng đi ám sát một người, bị hơn mười người bao vây, hơn mười nòng súng đen ngòm chĩa vào nàng. Nàng lại thuấn di biến mất ngay khoảnh khắc bọn họ nổ súng.
Sau này, hơn mười tên lính đó khi khai báo với cảnh sát vẫn còn hoảng hồn, cho rằng họ đã gặp ma...
Vị Tả Thiên Sư kia bản lĩnh có lớn đến đâu, thuật theo dõi có lợi hại đến đâu, nàng cũng không tin hắn liên tiếp tìm được nàng sau mấy lần thuấn di!
Liên tiếp thuấn di khiến nàng thoáng có chút hoa mắt chóng mặt. Nàng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống một bậc thềm: "Tiểu Thương, ngươi cảm ứng một chút, tên âm dương nhân biến thái đó hẳn là không đuổi theo nữa chứ?"
Tiểu Thương không có động tĩnh gì, trên vai nàng bỗng nhiên có thêm một bàn tay, một giọng nói như gió nhẹ thổi qua, lướt qua tai nàng: "Bảo bối, ngươi nói gì?"
Toàn thân Cố Tích Cửu lông tơ đều dựng thẳng lên!
Thân mình nàng đột nhiên nghiêng về phía trước. Bàn tay kia từ vai nàng trượt xuống, nàng thừa cơ lại một lần nữa thuấn di, biến mất tại chỗ.
...
Một mảnh ruộng, vì là cuối mùa thu, một loại cây tương tự ngô đã đến vụ thu hoạch nhưng chưa được thu hoạch, đứng sừng sững ở đó như một tấm lụa xanh vàng.
Lần này Cố Tích Cửu xuất hiện ở trong ruộng ngô. Bốn phía đều là cây trồng. Gió thu thổi làm lá cây xào xạc.
Vì đã lâu không mưa, lá cây có không ít bụi bẩn. Cố Tích Cửu đứng trong đó một lúc thì dính đầy đất.
Sử dụng thuật thuấn di quá thường xuyên, người sẽ bị đầu váng mắt hoa.
Cố Tích Cửu thở hổn hển. Nàng đơn giản ngồi xuống một bờ ruộng để nghỉ ngơi.
Vị Tả Thiên Sư kia bản lĩnh tuy không nhỏ, nhưng người này lại sạch sẽ đến mức biến thái. Hắn sẽ không đi theo đến loại nơi này chứ?
Nếu hắn xuất hiện nữa, nàng sẽ ném một vốc đất vào hắn!
Ý nghĩ vừa mới lóe lên, cách đó không xa phía sau có người khẽ than một tiếng: "Càng ngày càng không ra thể thống gì. Từ hoàng cung đến hoang viện rồi đến đất hoang... Chậc chậc, không tìm một nơi thoải mái hơn để nghỉ ngơi sao?"
Lần này Cố Tích Cửu không thuấn di ngay. Nàng từ từ xoay người, nheo mắt nhìn về phía nơi phát ra tiếng.
Trên đỉnh những cây ngô bẩn thỉu, một người ung dung đứng, một mái tóc dài đến eo, một thân áo tím, cùng một dải băng cài tóc màu đỏ ngọc thạch như mắt cáo. Hoàng hôn ở phía sau hắn lấp ló, làm khuôn mặt hắn hơi có chút mơ hồ.
Đế Phất Y!
Cố Tích Cửu từ từ đứng lên: "Rốt cuộc các hạ muốn thế nào?"
Nàng bây giờ biết mình có chạy đằng trời cũng không thoát. Tên khốn này không biết đã gắn thiết bị theo dõi gì lên người nàng, lại tìm được nàng một cách chính xác!
Nàng rõ ràng đã thay đổi tất cả quần áo, thậm chí còn gội đầu...
Tìm thấy nàng một lần có thể nói là mèo mù vớ phải chuột chết, tìm thấy hai lần miễn cưỡng có thể nói là tình cờ. Vậy liên tiếp tìm thấy nàng ba lần thì sao?
Đế Phất Y đứng trên ngọn lá ngô non, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Sao không chạy nữa?"
Cố Tích Cửu mím môi nhìn hắn, có cảm giác muốn tát cho hắn một phát.
Nếu chạy trốn là vô ích, thì nàng còn chạy làm gì nữa!
Để hắn chơi trò mèo vờn chuột sao? Nàng đâu có ngốc!