Một con sông lớn cuồn cuộn sóng vỗ, khắp nơi hoa nở rực rỡ hai bờ.

Đây là Mãn Hương hồ nổi tiếng ngoài thành.

Mặt hồ cực lớn, nước hồ sâu thẳm.

Nơi đây trong hồ nước sinh trưởng một loại hồ tảo đặc biệt, màu lửa đỏ, từng cụm trôi nổi trong nước, giống như trên mặt hồ lơ lửng từng mảnh cánh hoa màu đỏ.

Loại tảo này có một loại hương khí đặc biệt, cực nhẹ cực nhạt nhưng cũng cực kỳ dễ chịu, dính trên người một chút có thể lưu hương nhàn nhạt vài ngày.

Bất quá nó còn có một nhược điểm, hương thơm bám trên người ba ngày sau, nếu không kịp thời rửa sạch, sẽ phát ra mùi rất khó chịu, có thể ngược gió xú tám dặm!

Bởi vì thứ này không dễ rửa sạch, cho nên cư dân phụ cận dù biết hồ nước này có thể làm người thơm vài ngày, cũng không dám dễ dàng xuống hồ tắm rửa.

Cố Tích Cửu lần này trực tiếp thuấn di xuống nước, nàng mở to mắt, nước hồ trong suốt, xanh như lưu ly, trong hồ nước lơ lửng một mảnh cánh hoa thon dài, hình dáng có chút giống cánh hoa mạn đà la, theo cánh tay nàng khuấy động, xoay tròn trước mặt nàng, xinh đẹp vô cùng.

“Chủ nhân, đây là hương mạn la, thoa nó lên lưng ngươi, có thể tẩy đi định vị phù kia.” Thanh âm Thương Khung Ngọc vang lên trong đầu Cố Tích Cửu.

Vừa rồi ở trong ruộng ngô kia Thương Khung Ngọc kịp thời mãn huyết, trong đầu nàng tỉnh dậy nói phát hiện vị trí định vị phù cùng với phương pháp tiêu trừ, vội vàng bảo nàng nhanh chóng thuấn di đến nơi này, cho nên nàng lại đánh cược một phen.

Người kia quá biến thái! Nàng nếu rơi vào tay hắn, không biết sẽ có kết cục gì, cho nên nàng chỉ cần có một tia hy vọng liền sẽ trả giá một trăm phần trăm nỗ lực.

“Sau lưng vị trí nào?” Cố Tích Cửu dò hỏi.

“Trung tâm tâm huyệt.”

Cố Tích Cửu: “...” Vị trí đó nàng tự mình bôi không dễ dàng chút nào! Cánh tay đến sau cong thành bánh quai chèo...

Như thân thể nàng ban đầu đã trải qua rèn luyện, cánh tay dẻo dai cao, bàn tay có thể không góc chết mà bôi toàn bộ sau lưng. Nhưng hiện tại ——

Nàng nghĩ nghĩ: “Tiểu Thương, lại đây, biến một cái khăn tắm ra đây.”

Thương Khung Ngọc uy vũ không thể khuất phục: “Chủ nhân, ta chỉ có thể biến vật cứng, mềm quá thì không biến ra được.” Cho dù có thể biến ra nó cũng không biến, dùng thân mình nó cùng lưng chủ nhân thân mật cọ xát tiếp xúc...

Nó cảm thấy có chút hủy tam quan! Nó là công ——

Hơn nữa nó là thần ngọc có tiết tháo, tuy rằng vẫn luôn đeo trên cổ tay chủ nhân, nhưng khi chủ nhân ngủ hoặc là tắm rửa, nó đều phong bế ngũ thức, không nhìn không nghe.

Cố Tích Cửu dứt khoát xé một mảnh rộng hơn của váy áo, sau đó thoa cánh hoa đó lên mảnh vải tự chế này, lại cởi váy áo nửa trên, lộ ra tấm lưng trần trụi, hai tay kéo mảnh vải thoa cánh hoa hướng về huyệt đạo tương ứng mà cọ ——

Lúc đó mặt trời đã lặn, chân trời chỉ còn lại một vệt mây tía bảy sắc.

Nơi này thật sự hoang vắng, phụ cận cũng không có bóng người, Cố Tích Cửu giờ phút này lại nửa chìm trong nước, xung quanh nước gợn lăn tăn bởi những cánh hoa bay lượn, nàng cọ xát thoải mái, cũng không sợ thân thể lộ quang.

“Xong chưa?” Cố Tích Cửu lau hơn mười lần xong, hỏi Thương Khung Ngọc.

“Lau được một nửa, lý ra nên mất tác dụng rồi.” Thương Khung Ngọc trả lời.

Cố Tích Cửu nhẹ thở phào một hơi, không có định vị phù này, tên biến thái kia muốn tìm nàng vậy càng khó khăn gấp bội!

Cho dù hắn suy đoán được nàng sẽ đến hồ này tắm rửa cũng không tìm được, rốt cuộc hồ này quá lớn, diện tích hầu như muốn lớn hơn cả hồ Bà Dương, từ hướng nàng nhìn qua, căn bản không nhìn thấy bờ...

“Định vị phù kia có hình dạng gì?” Cố Tích Cửu nghiến răng, nàng muốn học kỹ năng này, về sau tìm cách dán lên người tên biến thái kia!

“Hình dáng giống một cây cỏ.” Thương Khung Ngọc cân nhắc trả lời, lại thêm một câu: “Cỏ đuôi chó.”

Cố Tích Cửu: “...”

“Ngươi có thể vẽ lại nguyên dạng cho ta không?”

Thương Khung Ngọc ngạo kiều: “Không cần vẽ, ta cho ngươi chiếu xuống dưới.” Từ trên cổ tay Cố Tích Cửu lật xuống, bay đến sau lưng nàng, có quang mang nhàn nhạt chợt lóe, sau đó nó liền bay đến trước mặt Cố Tích Cửu, hóa thành vòng tay nguyên dạng, ngọc bích ở giữa có quang mang từng tầng vầng lên, trên đó hiện ra một bức ảnh rõ ràng...

Thì ra Thương Khung Ngọc này còn có công năng chụp ảnh!

Cố Tích Cửu nhìn về phía bức ảnh kia, nàng rốt cuộc đã thấy được định vị phù kia, hình dáng thật sự rất giống cỏ đuôi chó, trên đó có tự phù hồng nhạt đang lưu chuyển, tự phù kia là tự thể nàng chưa từng gặp qua, tựa Phạn văn nhưng lại không phải Phạn văn, nàng một chữ cũng không nhận biết.

Bởi vì bị nàng đã lau một nửa, cho nên rất nhiều chữ đã rất mơ hồ.

Nàng nỗ lực phóng to xem nhưng vẫn không nhìn ra nét bút, không khỏi thở dài, sớm biết như thế, nàng nên chụp lại trước rồi mới rửa sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play