Ăn uống no đủ, nàng lại lấy ra một bộ đồ trang điểm từ trong túi trữ vật để dịch dung.
Chiều cao không cao đối với nàng mà nói là một khuyết tật chí mạng. Hơn nữa trán có một mảng lớn nốt đỏ, khi dịch dung cũng cần dùng màu sắc đậm để che lấp. Cho nên nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn hóa trang thành một thôn nữ mặt đen nhỏ bé.
Ôm gương đồng soi, trong gương đồng lấp lánh, cô gái nhỏ dáng vẻ quê mùa, đôi mắt nhút nhát sợ sệt, không còn vẻ linh hoạt, thanh tú ngày xưa nữa.
Cố Tích Cửu hài lòng cười cười, cảm thấy mình quả nhiên có tầm nhìn xa. Nàng luôn để tất cả dụng cụ dịch dung trong túi trữ vật để dự phòng, nếu không hôm nay thật sự phiền phức.
"Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?" Giọng Thương Khung Ngọc đột nhiên vang lên.
"Hả, ngươi lại đầy máu hồi sinh à?" Cố Tích Cửu liếc nó, tên nhóc khốn này giả chết lâu như vậy, bây giờ lại thò đầu ra.
"Chủ nhân, không phải ta không trung thành, mà là linh khí của ta đột nhiên bị phong bế, không biết sao lại mất đi tri giác..." Giọng Thương Khung Ngọc có chút ấm ức.
Tim Cố Tích Cửu khẽ động! Trong đầu hiện lên bóng dáng của Tả Thiên Sư Đế Phất Y.
Nhất định là tên Tả Thiên Sư biến thái kia giở trò!
Người này quả thật không phải người!
Cố Tích Cửu tự hỏi bản thân mình cũng là người biết nhìn người, đôi mắt cũng rất tinh. Với người bình thường, nàng chỉ cần gặp một mặt, nói chuyện vài câu là có thể đoán được đại khái trình độ và tính cách của đối phương, nhưng người này nàng lại không thể nhìn thấu.
Bản năng cảm thấy đối phương cực kỳ nguy hiểm! Với bản lĩnh hiện tại của nàng, không nên gây chuyện với hắn thì vẫn hơn.
"Chủ nhân, bước tiếp theo chúng ta đi đâu?" Thương Khung Ngọc lại hỏi.
"Rời khỏi quốc gia này, đến một quốc gia khác dạo chơi."
Lúc này, nàng cũng chỉ có thể tạm thời rời khỏi Phi Tinh Quốc, tránh một chút ồn ào này rồi tính sau.
"Ta cứ có cảm giác Tả Thiên Sư kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy." Thương Khung Ngọc lo lắng.
Cố Tích Cửu vỗ vỗ vòng tay trên cổ tay, cười duyên dáng: "Hắn không cam lòng thì sao? Ta có thuật thuấn di, hắn có bản lĩnh thì đến bắt ta đi?"
"Ha ha..." Lời của Cố Tích Cửu vừa dứt, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười mơ hồ như gió xuân, mang theo một chút từ tính, như tiếng trời.
Sắc mặt Cố Tích Cửu lại thay đổi, vung tay lên lấy một cái mâm ném thẳng về hướng có tiếng cười truyền đến!
"Rầm!" Cái mâm rơi xuống đất, phát ra tiếng động!
May mắn trên mặt đất trải thảm dày, cái mâm rơi xuống không bị vỡ.
Ngay khoảnh khắc cái mâm rơi xuống, Cố Tích Cửu cũng thừa cơ thuấn di đi, trong chớp mắt biến mất trong đại điện.
"Ai?!" Cung nữ ngoài điện nghe thấy động tĩnh, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Nàng nhanh chóng dạo qua một vòng trong điện, không phát hiện nửa bóng người nào, nhưng lại quỷ dị phát hiện bình trà cho vạn tuế gia không còn, bánh ngọt thiếu hai đĩa lớn...
Sắc mặt cung nữ đại biến, lại kiểm tra kỹ một lần, trong điện may mà không mất trộm thứ gì.
Hoàng đế tẩm cung bị người đột nhập, đây là tội lớn phải mất đầu.
Cung nữ đương nhiên không dám bẩm báo, vội vàng pha trà, chuẩn bị bánh ngọt, làm cho cả đại điện khôi phục nguyên trạng. Sợ trong đại điện này tăng thêm hơi thở của người khác, nàng lại bỏ một nắm Long Tiên Hương vào trong lư hương...
Cung nữ này tay chân nhanh nhẹn lạ thường, trước khi có người tiếp theo đến xem, đã làm cho nơi này hoàn toàn bình thường trở lại, không nhìn ra có bóng dáng người lạ nào vào.
Cố Tích Cửu liên tiếp thuấn di vài lần, cuối cùng xuất hiện ở một khu hoang trạch.
Trong trạch cỏ dại mọc cao, Cố Tích Cửu đứng trong đám cỏ dại, thân thể nhỏ bé suýt nữa bị che phủ.