“Xuy!” Một tiếng vang nhỏ, đạo bạch quang kia bị chủy thủ trong lòng bàn tay nàng chém đứt, một đoạn rơi xuống, một đoạn bay vút lên cao...

Cố Tích Cửu thân mình mất đi chỗ dựa giữa không trung, mắt thấy sắp ngã xuống, nàng lại như đã sớm có chuẩn bị, lăng không xoay một vòng lớn, giơ tay lên, nắm lấy đạo ‘bạch quang’ đang bay vút lên cao kia.

Đạo bạch quang kia kỳ thật là một dải lụa mỏng gần như trong suốt, Cố Tích Cửu bắt lấy dải lụa mỏng đó như đu dây mà rung động, vạt áo bay phấp phới trực tiếp bay về phía chiếc thuyền kia...

Tất cả những chuyện này diễn ra cực nhanh, từ khi Cố Tích Cửu bị kéo đi như câu cá, đến khi nàng kéo dải lụa trắng nhảy lên thuyền chỉ mất vài giây, chờ mọi người phía dưới phản ứng lại, nàng đã vững vàng đứng trên thuyền.

Thân pháp tuyệt diệu!

Mọi người không nhịn được trong lòng khen một tiếng đẹp!

Kỳ thật Cố Tích Cửu lần này chỉ cần biết một ít khinh công là có thể làm được, nhưng lại không phải mỗi người đều có khả năng phản ứng nhanh chóng dứt khoát như nàng!

Đứa nhỏ này nếu không phải phế tài linh lực, e rằng trình độ võ học không thua kém bất kỳ ai ở đây!

Các cao thủ am hiểu công việc trong lòng không khỏi tiếc nuối.

Tuyên Đế trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận, có lẽ hắn không nên tò mò dò hỏi sư thừa của nàng, bằng không cũng sẽ không gặp phải chuyện ‘thiên bẩm’ nhiễu loạn.

Nếu nàng thật là thiên bẩm thì thôi, nếu không phải, chẳng lẽ mình liền trơ mắt nhìn nàng bị phế bỏ toàn thân công phu lại bị ném vào rừng rậm tối tăm sao?

Dưới chân là tấm thảm trắng như tuyết, mềm mại hơn cả mây trắng, Cố Tích Cửu đứng trên thuyền nhìn Tả Thiên Sư đang dựa nghiêng ở đó: “Thiên sư đại nhân đây là đang câu cá sao?!”

Dải lụa trắng trong lòng bàn tay Đế Phất Y vừa mới thu lại, hắn thu cái này cũng rất đặc sắc, dải lụa trắng kia trong lòng bàn tay hắn gấp còn gọn gàng hơn cả khối đậu hũ, chớp mắt đã biến mất vào trong ống tay áo hắn.

Hắn lười biếng cười: “Bổn tọa tính tình âm dương bất định mà.”

Hẳn là âm tình bất định đi?

Đến cả thành ngữ cũng dùng sai, Thiên sư không có văn hóa sao?

Ấy, không đúng! Âm dương...

Nàng vừa rồi cùng Thương Khung Ngọc hình như đã nghi ngờ hắn là âm dương nhân!

Chẳng lẽ hắn cư nhiên có thể nghe được nàng và Thương Khung Ngọc nói chuyện?!

Cố Tích Cửu trong lòng kinh nghi bất định, cẩn thận nhìn nhìn vị Tả Thiên Sư đại nhân kia.

Vị Tả Thiên Sư này duỗi dài chân dựa nghiêng ở đó, trong tay lại cầm bút vẽ, phác vài nét trên bàn vẽ trước mặt.

Từ góc độ của Cố Tích Cửu nhìn qua, chỉ nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ vô cùng dưới mái tóc đen rối bù, lông mày sắc như thanh đại, chéo bay vào thái dương, đôi mắt hắn nhìn bàn vẽ trước mặt, nhìn qua rất chuyên chú, câu nói vừa rồi hắn cũng như là tùy ý nói ra.

“Ngồi đi.” Hắn lại nói hai chữ, ánh mắt không rời bàn vẽ, bàn tay chỉ vào một cái đệm hương bồ.

Cố Tích Cửu tự nhiên sẽ không khách khí với hắn, nói một tiếng tạ, lập tức ngồi xuống cái đệm hương bồ kia.

Chỗ này cách Đế Phất Y ba thước, đúng là khoảng cách hờ hững giao tiếp, làm người ta cảm thấy rất an toàn, mà từ góc độ Cố Tích Cửu ngồi nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn thấy bức vẽ trên bàn vẽ của Tả Thiên Sư.

Cố Tích Cửu thấy rõ bức vẽ đó, trong lòng như bị người gõ một cái búa lớn, tim đập cũng hụt hai nhịp!

Bức vẽ đó vẽ một vị nam tử áo trắng phong hoa tuyệt đại, ngồi ngay ngắn trong một tiểu đình, đài tọa phía dưới giống như đài sen, đôi mắt hơi khép lại cũng không biết là ngủ rồi hay là đang đả tọa.

Điều làm Cố Tích Cửu tim đập nhanh hơn không phải nam tử trong bức vẽ mỹ lệ đến mức nào, mà là bức vẽ này đối với nàng mà nói quá quen mắt!

Tượng ngọc!

Lúc nàng mới xuyên qua đến, ở trong sơn động nhìn thấy tượng ngọc! Tượng ngọc bị nàng lột quần áo!

Thần thái khí độ của nam tử trong bức vẽ cùng với tư thế đả tọa, thậm chí tiểu đình làm cảnh nền đều giống y hệt tượng ngọc nàng nhìn thấy!

Thậm chí ám văn trên bạch y của nam tử trong tranh cũng giống y hệt bộ mà Cố Tích Cửu đã lột xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play